Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-09-28 19:57:51
Lượt xem: 65

Cô thấy Thẩm Tại nhìn sang đây liền mỉm cười với anh. Thẩm Tại ngẩn người hai giây, sau đó lại quay đi.

 

Thịnh Văn Ngôn: “…”

 

Chu Linh Vận gọi hai ly cà phê, nói: “Nghĩ cách đưa người đi đi.”

 

Với Chu Linh Vận, cô và Thẩm Tại có một mối quan hệ mập mờ, nhưng cô biết bọn họ thật sự chẳng có gì, nhất thời không nghĩ ra được cách nào để trực tiếp đưa người đi cả.

 

“Sao cô không nói chuyện? Không biết làm thế nào à?” Chu Linh Vận nhìn cô: “Cái này dễ mà, cô cứ giả vờ nói cô ngủ không ngon giấc, hoặc là khó chịu trong người, muốn anh ấy ở bên cô.”

 

Thế mà không nghĩ ra được, đúng là sơ sót. Vấn đề ở chỗ, cô thấy cách này không hữu ích. Tối qua cô đã thử qua, muốn anh ở lại… Nhưng anh cũng rời đi.

 

Ở bên kia cửa sổ, Chu Tư Mạc sâu kín hỏi: “Cô gái nhỏ kia, là bạn gái của cậu à?”

 

Thẩm Tại không trả lời, chỉ nói: “Cậu cũng có hứng thú với chuyện này?”

 

Chu Tư Mạc cười: “Có một chút. Em gái tôi nói cậu và cô thư ký có quan hệ mập mờ, nhưng tôi nghĩ chuyện này với cậu khó mà xảy ra. Thẩm Tại, cậu gạt em gái tôi?”

 

Từ trước đến nay, cô là người trong giới giải trí, nhìn có vẻ điềm đạm, thật sự là người rất có cá tính. Em gái có tính tình như thế nào, cô cũng biết rõ.

 

Ở mức độ nào đó, cô và Thẩm Tại giống nhau, có thể đứng ở góc độ của người từng trải để nhìn thấu những gì bọn trẻ con đang làm.

 

“Ừ, biết rồi thì đừng nói lung tung.”

 

Chu Tư Mạc gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ: “Được, em gái tôi vì tôi nên cứ luôn tiếp cận cậu. Tôi cũng biết, xin lỗi cậu nhiều.”

 

“Không có gì.” Thẩm Tại nói: “Tiếp tục đi, chuyện cậu vừa mới nói.”

 

Thấy anh không muốn nhắc về chuyện riêng, cô cũng không nhiều lời. Rất nhanh đã quay lại chuyện hợp tác điện ảnh.

 

Ở phía bên kia, Chu Linh Vận thấy Thịnh Văn Ngôn không có động tĩnh gì, đứng ngồi không yên, đột nhiên đứng lên, nói to: “Văn Ngôn à? Sao cô không uống cà phê nữa? Cô mệt hả?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “……?”

 

Cô ta nhéo cô: “Cô chóng mặt sao? Vậy cô mau về nghỉ ngơi đi. Ây da, nếu biết cô khó chịu thì tôi đã không gọi cô lên đây rồi.”

 

Má! Kỹ năng diễn xuất kém cỏi này khiến tôi muốn xỉu ngang.

 

Chu Linh Vận đã bắt đầu rồi, cô không thể không diễn tiếp. Hơn nữa, bây giờ cô thật sự rất mệt.

 

“Sao thế?” Chu Tư Mạc và Thẩm Tại cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đứng dậy bước đến.

 

Chu Linh Vận phớt lờ chị mình, chỉ nói với Thẩm Tại: “Anh Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn kêu mệt, nếu không anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”

 

Thảm Tại bước lên trước, cụp mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn, cô lộ ra vẻ mặt đáng thương.

 

Thẩm Tại: “Mệt à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-95.html.]

Thịnh Văn Ngôn chân thành gật đầu.

 

Chu Tư Mạc nói: “Để tôi gọi điện cho bác sĩ.”

 

“Không cần!” Chu Linh Vận đi qua cản lại, có lẽ thấy mình hơi kích động, cô ta vội vàng nói, “Cô ấy nói ngủ một giấc là tốt thôi. Anh Thẩm Tại, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”

 

Thẩm Tại im lặng một hồi: “Đứng dậy đi.”

 

Anh nói xong, bước ra khỏi quán cà phê. Thịnh Văn Ngôn ồ một tiếng rồi đi theo anh. Từ quán cà phê đến cửa thang máy, anh không nói lời nào.

 

Sắc mặt Thẩm Tại lạnh lùng, khi đứng trong thang máy, giống như phủ một lớp băng. Lúc này cô cũng không chú ý đến vẻ mặt của anh, cô cảm thấy hơi chóng mặt, đứng không vững nên vưỡn tay đỡ lấy tay vịn trong thang máy.

 

Thang máy đến tầng của cô. Mặc dù Thịnh Văn Ngôn không thích kỹ năng diễn xuất của Chu Linh Vận, nhưng thấy anh thật sự đưa cô xuống thì lại có chút vui vẻ, cô xốc lại tinh thần, đi theo anh về phòng của mình.

 

“Thẻ phòng.”

 

“Ồ.” Thịnh Văn Ngôn lấy thẻ ra khỏi túi, quẹt thẻ vào cửa.

 

Cửa mở, cô bước vào, Thẩm Tại vẫn đứng ở cửa. Thịnh Văn Ngôn thở ra, cảm thấy hơi thở của mình nóng hổi: “Tôi không khoẻ, tôi phải ăn chút gì đó rồi uống thuốc ——“

 

“Cô và Chu Linh Vận quậy cái gì vậy?” Thẩm Tại cụp mắt, cảm xúc rất nhạt, cô mơ hồ cảm nhận được anh đang tức giận.

 

Cô sững sờ một lúc: “Tôi… Không có.”

 

“Tôi có chuyện muốn nói với Chu Tư Mạc, cô đừng có mà theo Chu Linh Vận làm loạn.” Thẩm Tại nhìn cô, nói chuyện không chút khách sáo: “Thịnh Văn Ngôn, cô muốn diễn trò thêm mấy lần nữa?”

 

Anh mất kiên nhẫn. 

 

Trong lòng cô toát ra cái ý nghĩ này, nhất thời hoảng loạn. Anh dẫn cô xuống, không phải vì lo cô bị ốm mà là vì anh cho rằng cô đang diễn kịch, dẫn cô xuống để dạy dỗ.

 

Thịnh Văn Ngôn: “… Tôi không diễn, tôi thật sự không khỏe.”

 

Anh đã miễn nhiễm với hành vi này của cô, chỉ nói: “Cô và Chu Linh Vận thân nhau từ khi nào vậy? Về sau đừng đi chung với cô ấy, cô ấy nói gì cũng đừng nghe.”

 

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, không nghĩ ngợi hỏi ngay: “Cô ta nói suýt nữa anh và Chu Tư Mạc đã ở bên nhau. Nếu chị ta không tiến vào giới giải trí, hai người nhất định sẽ kết hôn, đây là cô ta gạt tôi à?”

 

Thẩm Tại: “Đây không phải là điều cô nên quan tâm.”

 

“Vậy đó là sự thật? Chị ta thích anh? Hoặc anh thích chị ta? Vừa rồi hai người đang hẹn hò?”

 

“Đang nói chuyện công việc.” Thẩm Tại hít vào một hơi, tức giận nói: “Tôi đã nói, đây không phải chuyện cô nên quan tâm. Còn nữa, lần trước cô hứa với tôi thế nào? Không nói dối nữa, bây giờ cô đang làm gì đó?”

 

“… Tôi không nói dối.”

 

Không hề ăn năn hối cải, trước sau gì vẫn là một đứa trẻ. Thẩm Tại càng thêm tức giận: “Vậy cô vào nghỉ ngơi đi, đừng có ra ngoài làm phiền tôi.”

 

Thịnh Văn Ngôn ngước mắt lên nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ. Anh biết người này gây ra chuyện sẽ không biết xấu hổ mà làm nũng, anh cũng đã sẵn sàng để cô quấn lấy, tuỳ ý để anh xử lý. Không ngờ hôm nay cô lại không nói gì.

 

“Ồ, hiểu rồi, tôi xin lỗi.” Cô cúi thấp đầu, lùi về sau một bước, rồi đột nhiên đóng cửa lại.

Loading...