Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-09-26 16:48:59
Lượt xem: 60
Thẩm Tại cụp mắt nhìn cô: “Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi … ngắm phong cảnh.”
Anh cười, giọng nói lạnh lẽo: “Ngắm phong cảnh hay là nhìn người?”
“Nhìn… Người.” Nói xong, cô vội vàng giải thích: “Bọn họ quang minh chính đại làm ngay trên hành lang… Tôi, tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi, tôi không cố ý.”
“Không phải cố ý mà nhìn lâu vậy à?”
“Đâu… Không phải, bỗng dưng tôi phát hiện chân cô gái kia dài quá nên nhìn thêm hai lần thôi.”
Thẩm Tại: “…”
Cô sờ mũi, nhìn anh nói: “Vừa rồi anh cũng thấy mà, dài thật đúng không?”
Cái người này không có chút tự giác của con gái nên có hết.
Thẩm Tại xoay người đi về hướng khác: “Không say thì đi về, đừng có đi lung tung.”
Thịnh Văn Ngôn đuổi theo: “Anh có thấy đôi chân kia đẹp không? Anh thích chân dài mà đúng chứ?”
Bước chân anh chầm chậm, lúc quay đầu trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Gì cơ?”
Cô nghiêm túc nói: “Chân tôi cũng khá dài, tôi cảm thấy chân mình cũng nuột như chân cô kia vậy.”
Thẩm Tại: “… Tôi không có nhìn chân của người ta.”
Thịnh Văn Ngôn quơ quơ ngón trỏ, ợ hơi: “Không sao đâu, anh đừng chối, tôi biết hết rồi. Bạn gái cũ của anh là một người đẹp chân dài, anh thích chân dài.”
Bạn gái cũ.
Anh mất vài giây để nhớ lại chuyện vô nghĩa này. Anh chẳng có ấn tượng gì với cô “bạn gái cũ” tám, chín năm trước.
“Ai nói cô biết?” Tuy hỏi vậy, nhưng anh đã có đáp án. Người có thể tiết lộ chuyện này, ngoài Dương Khiêm Hoà ra thì chẳng còn ai khác.
Thịnh Văn Ngôn là người có nguyên tắc, ngậm miệng không nói: “Thôi thôi, anh không nói thì tôi không hỏi nữa, tôi về trước đây.”
Cô nhanh chóng chạy đi.
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt không kiềm được mà dừng trên đùi cô.
Anh thích chân dài?
——
Thịnh Văn Ngôn moi được rất nhiều tin tức hữu ích từ Dương Khiêm Hòa, vì thế đã lấy nó làm cơ sở để lên kế hoạch theo đuổi Thẩm Tại.
Chưa kịp triển khai thì đã tới ngày bảo vệ luận văn.
Khoảng thời gian này, cô vô cùng bận bịu, ngoài luận văn thì vẫn là luận văn, không có thời gian giải quyết chuyện tình cảm với Thẩm Tại.
Rốt cuộc vào ngày kết thúc biện luận. Đó là ngày thứ năm, Thịnh Văn Ngôn và Lâu Ngưng bước ra khỏi tòa nhà dạy học, cảm thấy như trời đất sáng lạn hơn bình thường.
“A! Được tự do rồi, luận văn của mình được thông qua, con yêu ông! Ông trời!” Cô vươn tay ôm chặt Lâu Ngưng: “Bây giờ đã có sức lực suy nghĩ về chuyện đại sự.”
Lâu Ngưng: “Hả? Chuyện đời người gì?”
Thịnh Văn Ngôn: “Đương nhiên là thúc đẩy tình cảm của tao với Thẩm Tại.”
Lâu Ngưng liếc mắt xem thường: “Tao nói này, tự dưng mày nói mày theo đuổi chú ấy, thế chú ấy có đếm xỉa tới mày không?”
“Tao bận làm luận văn…”
“Mày cũng có đi làm mà?”
Thịnh Văn Ngôn hắng giọng: ”Thời gian làm việc không nói chuyện yêu đương, tao đã hứa với chú ấy.”
Thịnh Văn Ngôn theo đuổi ai cũng rất mãnh liệt, Lâu Ngưng cũng từng thấy qua, cho nên cô sẽ không ngăn cản bạn mình, chỉ khuyên một vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-82.html.]
“Cục cưng à, tao nói rồi, Thẩm Tại có theo đuổi lắm.”
“Tao còn chưa bắt đầu nữa, mày bớt nói xui đi.”
“Được được… Vậy mày định bắt đầu thế nào?”
Thịnh Văn Ngôn có hơi buồn rầu, dạo này Dương Khiêm Hòa bận đi công tác, cô không có cách nào nhờ anh ta hẹn Thẩm Tại đi chơi được…
Nếu cô lấy một lí do nào đó không liên quan đến công việc để hẹn anh thì chắc chắn anh sẽ không đi.
Haizz… Hai người gần như không có thời gian hẹn riêng ngoài giờ làm việc.
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, vô tình cúi đầu nhìn bài luận văn trong tay. Cô sững dờ vài giây rồi đột nhiên mắt sáng lên: “Có rồi!”
“Có cái gì?”
Thịnh Văn Ngôn cười thâm sâu: “Bỏ công viết luận văn lâu như vậy, đã đến lúc trọng dụng nó.”
“?”
——
Sau khi bảo vệ xong luận văn, Thịnh Văn Ngôn có thể đi làm như bình thường.
Sáng nay ở công ty, Trần Siêu bước vào đã thấy cô ngồi ở bàn làm việc.
“Tới rồi à?” Trần Siêu lên tiếng chào.
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh ta: “Vâng, chào thư ký Trần.”
Cô luôn là người có sức sống dồi dào, nhưng hôm nay chào hỏi thôi mà cả người cũng đầy uể oải.
Trần Siêu kỳ lạ hỏi: “Cô sao thế?”
Thịnh Văn Ngôn thở dài: “Không có gì đâu.”
Trần Siêu: “…?”
Thịnh Văn Ngôn vui vẻ hay buồn gì cũng thể hiện ra mặt. Lúc Thẩm Tại đi ngang qua, thoáng cái đã biết được.
Sau đó Trần Siêu đưa tài liệu vào phòng làm việc, anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Thịnh Văn Ngôn gặp chuyện gì à sếp?”
Trần Siêu cũng buồn bực: “Nhìn sắc mặt kém lắm, không biết có phải bị bệnh không.”
Thời gian này, cô ngừng lại chuyện theo đuổi, Thẩm Tại nghĩ có lẽ sự hứng thú với anh chỉ là nhất thời, thờ ơ nói: “Nếu cô ấy không khỏe thì bảo về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Trần Siêu cầm xấp tài liệu có chữ ký bước ra. Đi ngang qua chỗ Thịnh Văn Ngôn, truyền đạt lại lời của Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn xua tay, nói mình không sao rồi lại cúi đầu.
Trần Siêu không còn cách nào khác, đành cầm tài liệu đi đưa cho từng bộ phận.
Thẩm Tại ở trong phòng làm việc đến khi tan tầm mới bước ra ngoài. Lúc này mới phát hiện cô vẫn còn ngồi tại chỗ, anh lập tức đi qua gõ xuống mặt bàn.
“Không phải duyệt cho cô về nhà nghỉ ngơi rồi à? Sao cô còn ở đây? Trần Siêu không nói với cô?”
Thịnh Văn Ngôn rầu rĩ nói: “Anh ấy có nói, nhưng tôi vẫn ổn… Tôi còn công việc chưa làm xong, khi nào làm xong tôi sẽ về.”
Lúc nói chuyện cô cũng không ngẩng đầu, từ góc độ này, anh không thấy vẻ mặt của cô, chỉ nghe được giọng nói rầu rĩ, khàn khàn kỳ lạ.
Thẩm Tại nhíu mày: “Cô sao vậy?”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi … Không sao cả, có hơi lòng thôi.”
Thẩm Tại: “Vì sao đau lòng?”
Cô nức nở, khi ngước mặt lên, nước mắt rưng rưng: “Luận văn của tôi bị rớt rồi, tôi đau lòng quá… hu hu, tôi là đồ bỏ đi…”