Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-09-22 16:40:04
Lượt xem: 70
Bận bịu một hồi, Thịnh Văn Ngôn thật sự rất đói bụng cũng lười nghĩ đến chuyện thay quần áo, nhưng Thẩm Tại đã lên tiếng, cô không dám không nghe, nhìn bộ quần áo dính bẩn: “Ah… Vậy tôi chỉ có thể mặc lại bộ tối qua thôi.”
Thẩm Tại: “Ừ.”
“…”
Không lấy bộ khác cho cô à?
“Mời chú Thẩm ăn trước, cháu đi lên lầu một lát.” Lời này là cô nói với Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cười nói: “Không sao đâu, chúng tôi chờ cháu ăn cùng.”
Thịnh Văn Ngôn liên tục xua tay nói không cần rồi quay đầu chạy lên lầu. Thay quần áo xong, cô lại xuống bếp.
“Mọi người không ăn trước thật à? Đừng khách sáo, mau ăn đi.”
Trên bàn có bốn món, hai món mặn, một món rau và một món canh, nhìn… hình thái rất giống nhau, nhưng dù sao do cô làm, Thẩm Hàm nể tình cắn một miếng thịt lớn.
“Sao sao?” Thịnh Văn Ngôn rất mong đợi.
Thịt chiên khá giòn và khó cắn. Vị thì… mặn.
Đối với vị thiếu gia hay ăn ở những quán ngon như Thẩm Hàm, thứ này chắc chắn không phải là thứ có thể nuốt. Anh im lặng một lát, chọn từ ngữ để nói: “Không tệ.”
Thịnh Văn Ngôn: “Thật à?”
Anh trả lời: “Ừ, đúng vậy, không tệ.”
Thẩm Tại liếc nhìn Thẩm Hàm, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thấy chú của mình đã động đũa, Thẩm Thụ Diệc cũng tự nhiên cầm đũa, cậu chưa từng ăn món cô làm nên có hơi mong chờ.
Sau khi cắn một miếng, sắc mặt cậu thay đổi. Sao thịt mặn quá vậy? Muối không tan hả?
Ánh mắt cậu giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô thì lập tức nói: “Rất ngon! Ngon lắm.”
Ý cười trong mắt Thẩm Tại ngưng đọng: “…?”
Thịnh Văn Ngôn: “Ngon thật chứ? Thế thì tuyệt quá! Đây là lần đầu tiên tôi làm món thịt chiên này!”
Thẩm Thụ Diệc thấy cô vui vẻ, không hiểu sao thứ trong miệng cũng không khó nuốt: “Ừ, khá ngon, ăn với cơm rất ngon.”
Lòng tự tin của Thịnh Văn Ngôn lập tức bừng bừng, nhanh chóng gắp cho Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, anh thử xem.”
Thẩm Tại cụp mắt nhìn: “Hay là cô thử trước đi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi đã nếm thử lúc ở trong bếp.”
Thẩm Tại hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ kỹ năng nấu nướng của cô đã thăng tiến vượt bậc? Vì thế, anh cầm đũa lên và cắn một miếng.
Kết quả là… mặn, vẫn rất mặn, anh nhớ đã nhắc cô bỏ ít muối rồi mà. Cô còn dám nói mình đã nếm thử, người này thật tự tin với những món mình làm.
“Ngon không?”
Thẩm Tại nói thẳng: “Lửa lớn, bỏ muối quá nhiều.”
Vẻ mặt mong chờ của cô cứng lại: “Thật à? Tôi thấy tạm được…
Thẩm Tại: “Thật.”
“Ồ.”
Thẩm Hàm nhìn cô gái nhỏ mất mát, anh ta không đành lòng nên đứng ra điều chỉnh bầu không khí: “Ây da, ăn ngon mà. Văn Ngôn à, cháu đừng để ý đến nó, nó kén ăn lắm. Thụ Diệc, chú út của cháu có yêu cầu cao lắm đúng không?”
Thẩm Thụ Diệc cũng vội vàng nói: “Đúng ạ, cậu đừng nản lòng, lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn.”
“Hai người ở đây dỗ con nít à?” Thẩm Tại bình tĩnh nói: “Đừng có khen hư, cô ấy cần nghe sự thật”.
Thẩm Hàm: “Này, em làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-64.html.]
“Lần sau không cần làm tốt.” Anh gõ ngón trỏ xuống bàn trước mặt Thịnh Văn Ngôn, thấy cô gái nhỏ nhìn qua, nói: “Nếu cô làm không tốt, tôi sẽ nói không tốt, nhưng có một điều, đây vốn dĩ không phải là thứ cô cần học, tôi không cần cô làm tốt. “
Thịnh Văn Ngôn: “Chỉ là…”
“Làm tốt thứ tôi yêu cầu là được, chuyện khác thì không cần.”
Lúc anh nói có hơi nghiêm túc.
Thẩm Hàm trừng mắt với Thẩm Tại, nghĩ thầm cô gái nhỏ nũng nịu này phải được dỗ dành, nói như vậy người ta sẽ buồn lắm.
Cho nên anh chuyển hướng sang Thịnh Văn Ngôn, muốn khen cô vài câu. Vừa xoay đầu đã phát hiện cô không có vẻ gì là không vui cả, thậm chí còn rất hí hửng.
“Ồ, sau này anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ nghiêm túc gấp đôi!” Thịnh Văn Ngôn nói.
Thẩm Tại: “Làm việc chăm chỉ.”
Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói: “Tuân lệnh!”
Anh cong khóe môi: “Ăn cơm thôi.”
“Ok, sếp Thẩm để tôi múc cho anh chén canh, tôi đã nếm qua rồi, không mặn đâu.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hàm: “…”
Ồ, tính khí của cô gái này khá tốt.
Trên bàn cơm toàn là tiếng của Thịnh Văn Ngôn.
Phần lớn thời gian cô dành để gắp thức ăn cho Thẩm Tại, nhìn dáng vẻ đúng là hình tượng thư ký vô cùng đúng mực.
Thẩm Hàm có nghe Thẩm Tại nói cô không muốn về nhà, chỉ muốn ở lại đây, cho nên trong mắt người thường, đại khái chính là cô đang lấy lòng.
Nhưng Thẩm Hàm không phải người bình thường, anh đã trải qua vô số mối tình, một bàn tay không đếm xuể. Anh tự nhận mình có thể phát hiện ra một xíu tâm tư trong ánh mắt của những cô gái.
Anh cảm thấy ánh mắt của cô gái này có chút ý vị…
——
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Hàm và Thẩm Thụ Diệc cũng chuẩn bị về.
Thẩm Tại tiễn hai người ra cửa. Vừa đến cửa, Thẩm Hàn vỗ vai cháu mình, nói: “Thụ Diệc, cháu lái xe ra trước đi, chú nói với chú út hai câu đã.”
“Dạ được.”
Thẩm Thụ Diệc xoay người đi vào ga ra. Thẩm Hàm thấy cậu đã đi xa, nhìn về phía Thẩm Tại, bất giác nở nụ cười.
Thẩm Tại: “Có chuyện gì à?”
Thẩm Hàm tiến đến gần: “Em nói thật đi, em với cô gái bên trong có gì rồi đúng không?”
Thẩm Tại thấy anh lại nói chuyện này thì mất kiên nhẫn: “Vừa nãy đã nói rồi mà.”
“Cho nên em không có ý gì với em ấy. Ừ… Nếu vậy đừng làm hại người ta.”
Thẩm Tại cau mày: “Hại?”
Thẩm Hàm lắc đầu nói đầy ẩn ý: “Em trai à, anh không biết em có nhận thức đúng về bản thân mình không, nhưng mà em nghĩ đi, nếu em cứ chăm sóc một cô gái trẻ như này, người ta sẽ không rung động với em à?”
Thẩm Tại không hứng thú với bài phát biểu tình cảm của anh trai mình, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Cô ấy không nghiêm túc, nhưng làm việc rất có chừng mực.”
“Chừng mực? Thích em là không có chừng mực à?” Thẩm Hàm không thể giải thích: “Việc này em không khống chế được. Anh nhìn ra ánh mắt của cháu ấy, rõ ràng là thích em, em không nhìn ra à? Này, thỉnh thoảng em hãy đặt chút tâm tư lên phụ nữ đi có được không?”
Thẩm Tại im lặng một lúc rồi nói: “Anh hẳn là biết Thịnh Văn Ngôn thích Thụ Diệc?”
“Gì? Không phải do mẹ gán ghép à?” Thẩm Hàm sững sờ: “Văn Ngôn thích Thụ Diệc?! Anh không biết!”
Thẩm Tại: “Chuyện tình cảm của con nít, anh đừng đổ lên người em.”