Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:34:07
Lượt xem: 70
Thịnh Văn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm giác chẳng có đau khổ gì cả.
Cốc cốc ——
Là tiếng gõ cửa, cửa không khóa. Thịnh Văn Ngôn quay đầu liền thấy Thẩm Tại cầm quần áo đứng bên ngoài.
Anh bước vào hai bước, đặt quần áo ở cuối giường: “Đồ mới, dùng tạm một đêm đi. Có thể dùng phòng tắm bên ngoài, trong đó có bàn chải đánh răng và khăn lông.”
“À được, cảm ơn anh.”
Thẩm Tại: “Vậy cô cứ tự nhiên đi, có việc gì thì nhắn Wechat.”
“Lúc nào cũng được chứ?”
“Không được.”
“…”
“Đến giờ ngủ không được làm phiền tôi.”
Thịnh Văn Ngôn nhỏ giọng lầm bầm: “Sao tôi biết anh ngủ hay chưa?”
“Xem ra cô có rất nhiều chuyện nhỉ?”
Thịnh Văn Ngôn nhếch miệng cười, vội vàng nói: “Không có không có, sếp Thẩm ngủ đi nha, tôi sẽ không làm phiền anh.”
Anh ừ một tiếng, lúc này mới nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ!”
Thẩm Tại đi rồi, Thịnh Văn Ngôn cầm quần áo đi vào phòng tắm. Tắm rửa thay đồ xong, cô mới phát hiện áo hay quần đều to như nhau, quần này là quần đùi, nhưng cô mặc vào thì dài tận qua gối.
Cô cúi người cuộn quần lên ba lần, hung hăng siết chặt dây thun quần, lúc này mới miễn cưỡng coi như đã mặc xong.
Xong xuôi tất cả, cô nhìn chính mình trong gương, mặc bộ đồ này… Hơi giống mặc đồ của bạn trai.
Thịnh Văn Ngôn không nhịn được mà bật cười, kéo cổ áo ngửi ngửi. Ồ… Quả nhiên là đồ mới, không có mùi giống trên giường trong phòng nghỉ của anh. Chốc lát, cô có hơi thất vọng.
——
Nửa đêm, không biết do buổi chiều cô ngủ quá nhiều hay do đổi chỗ, lạ giường không ngủ được. Cuối cùng nhịn không được nữa, dứt khoát bò dậy làm phiền Lâu Ngưng.
“Alo, mày đang làm gì đó?”
Thịnh Văn Ngôn vốn nghĩ Lâu Ngưng sẽ bị mình đánh thức, nhưng nghe thấy âm thanh ồn áo nhốn nháo ở đầu bên kia thì cảm giác áy náy lập tức tan thành mây khói.
Thịnh Văn Ngôn: “Mày đang đu đưa ở đâu à?”
“Ở JC nè, mày muốn tới uống vài ly không? Có mấy anh đẹp trai.”
Thịnh Văn Ngôn cười nhạt: “Đẹp trai gì chứ?”
“Dạ dạ dạ, không đẹp trai như chú Thẩm nhà chị.” Lâu Ngưng tìm một nơi yên tĩnh, giọng điệu cũng rõ hơn: “Ây da, mặc dù không bằng như chú Thẩm, nhưng cũng được lắm nha.”
“Mày nói chuyện kì ghê, làm như tao không với tới Thẩm Tại vậy?”
“Sao nào? Mày dụ dỗ chú ấy thành công rồi?”
“Sao lại không thể?” Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ tao đang ở nhà chú ấy đây.”
“Ối… Cái gì?! Thật không? Sao mày làm được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-61.html.]
Chuyện trong nhà, cô không muốn kể nên chỉ nói: “Tao cãi nhau với người nhà, tao nói tao bỏ nhà ra đi, chú ấy không còn cách nào khác, chỉ đành cho tao ở nhờ một đêm.”
“Đậu má, trâu bò thật.” Lâu Ngưng nói: “Đừng nói với tao là một thời gian nữa mày và chú ấy ở bên nhau luôn nha.”
Nói đến đây, dù có trâu bò nhưng cô vẫn hơi sợ: “Vẫn còn khó.”
“Chứ sao? Mày cũng cảm thấy chú ấy không có khả năng thích mày?”
Thịnh Văn Ngôn mới không chịu nhận, cứng rắn nói: “Tao cảm thấy chú ấy đối xử với tao rất tốt, không hề giống với người khác. Chú ấy kiên nhẫn dạy tao một ít việc… Ây, mày thấy có hay không? Bố tao có nói tao tám trăm lần tao cũng không nghe, vậy mà chú ấy nói một câu tao liền nghe.”
Lâu Ngưng líu lưỡi: “Mày… Lún sâu quá rồi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Bởi vì chú ấy nói có lý. Hơn nữa hôm nay, tao thật tình rất cảm kích chú ấy.”
“Ừ, tao nghĩ mày nên bỏ nhà đi lâu một chút, ở nhà chú ấy lâu chút nữa.”
“Mày cho rằng dễ lắm à?”
“Mày coi mày là nàng tiên ốc đi. Tỏ vẻ thảm hại đáng thương là sở trường của mày mà.”
“Cút.”
…
Hôm sau Thẩm Tại đi ra khỏi phòng, mắt nhìn phòng đối diện, cửa đã mở, đoán chừng cô dậy rồi.
Anh không dừng lại, tiếp tục đi xuống lầu. Lúc đến gần nhà bếp, nghe thấy tiếng leng keng bên trong.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là: Lại làm cái quái gì nữa đây?
Anh lập tức đi qua, vòng qua tấm pha lê ngăn cách, thấy được người đứng trong phòng bếp.
Ánh mắt đầu tiên là sửng sốt, bởi vì cô vẫn mặc bộ đồ ngủ mà hôm qua anh đưa. Anh biết quần áo sẽ rộng với cô, nhưng không ngờ lại rộng đến vậy, phồng ra như một đứa trẻ con lén mặc quần áo người lớn vậy. Chỉ là… Đôi chân thon dài trắng nõn không chút liên quan nào đến trẻ con.
Thẩm Tại ngơ người, nhanh chóng dời mắt khỏi đôi chân kia: “Thịnh Văn Ngôn.”
Thịnh Văn Ngôn đang mân mê làm bữa sáng, nghe được giọng anh thì lập tức quay đầu: “Anh dậy rồi. Tôi đang làm bữa sáng, xong ngay đây.”
Thẩm Tại nhớ lại lần đầu tiên ăn bữa sáng cô làm, nhíu mày: “Cô làm trò mèo gì đây? Tôi đã nói là cô cứ đi bữa sáng là được.”
“Không được… Vì cảm ơn anh nên tôi phải tự làm.”
“Tôi cũng cảm ơn cô, đừng khách sáo.”
Thịnh Văn Ngôn gắp thịt bò trong nồi ra: “Anh yên tâm đi, lần này chắc chắn ngon, tôi thề.”
Nói xong cô cũng tắt bếp, đi lên trước mời anh đến bàn ăn, còn vô cùng thân thiết kéo ghế cho anh: “Sếp Thẩm thân ái, rất cảm ơn anh đã chứa chấp tôi một đêm, bữa sáng đơn giản này không đáng gì cả.”
Thẩm Tại ngồi trên ghế, liếc nhìn cô như đã hiểu thấu tất cả: “Cô muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng làm màu nữa.”
Thịnh Văn Ngôn chống tay vào bàn, nghiêng người, cụp mắt nhìn anh: “Sếp Thẩm, tôi nghe nói thư ký mới không qua được kiểm duyệt, bị anh cho nghỉ việc.”
Thẩm Tại bình tĩnh ngồi đó, chờ cô nói tiếp.
Thịnh Văn Ngôn: “Nếu vị trí kia còn đang trống, hay là để tôi đảm nhận luôn đi. Nếu không một mình thư ký Trần không lo hết được đâu.”
Thẩm Tại ồ một tiếng: “Quan tâm tới cuộc sống của tôi thế à?”
“Đúng vậy đúng vậy. Cho nên anh thấy tôi cần mẫn, quan tâm nhiều như vậy…” Thịnh Văn Ngôn hít mũi, trong mắt có nước mắt: “Anh cho tôi ở đây thêm mấy ngày nữa nha, để tôi chăm sóc anh thật tốt được không?”