Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-09-21 12:16:25
Lượt xem: 62

Đưa cô về đến cửa nhà họ Thịnh, Trần Siêu để cô xuống xe rồi quay đầu đi, hiển nhiên là thấy quá là phiền phức.

 

Thịnh Văn Ngôn vui sướng rạo rực, niềm vui chỉ kéo dài đến khi cô nhìn thấy cửa nhà mình, chợt cảm thấy lạnh lẽo.

 

Cô đứng ngoài cửa một lúc, cố lấy hết dũng khí mới bước vào trong sân.

 

Cô có lỗi với Điền Kiều nên vẫn muốn nói tiếng xin lỗi với bà. Lúc đi đến cửa, bước chân cô lập tức ngừng lại. Chưa thấy người nhưng nghe thấy tiếng ồn ào rôm rả bên trong, là giọng của ông bà nội…

 

Xem ra hai người đã bị doạ sợ, trễ như này rồi vẫn còn ở đây.

 

Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, nhớ đến những câu cô nói ở bệnh viện, cũng nhớ mình đã nói không ham thích gì khi ở đây.

 

“… Kiều Kiều, sau này con phải chú ý, tháng này dễ xảy ra chuyện lắm. Thế này đi, tối nay mẹ ở lại đây, ở với con mấy ngày…”

 

“Mẹ, không cần đâu, con không sao…”

 

“Không được, mẹ không yên tâm.”

 

Một phút sau, dì Trần từ trong nhà đi ra, đến cửa nhà thì nhìn thử sang bên hông, cảm thấy hơi kỳ lạ… Mới nãy còn nghe tiếng động mà, sao giờ không thấy ai nhỉ. 

 

Bà lắc đầu, nghĩ chắc mình nghe nhầm, đóng cửa lại rồi quay vào nhà.

 

——

 

Tối nay Thẩm Tại có hẹn với mấy người bạn, mười giờ mới về đến nhà.

 

Xe chạy vào chung cư, lúc rẽ sang hướng nhà anh chợt có bóng người sượt qua bên cạnh. 

 

Vào khu nhà thì tốc độ xe đã chậm lại, đèn đường sáng rực nên anh có thể nhìn thấy rõ.

 

“Quay xe lại.” Anh đột nhiên nói. 

 

Tài xế nhận được chỉ thị, nhìn vào kính chiếu hậu: “Dạ ông chủ.”

 

Xe từ từ quay lại, càng ngày càng gần, tấm lưng kia đủ để anh biết đó là ai. Anh kéo cửa xe xuống, gọi cô: “Thịnh Văn Ngôn.”

 

Thịnh Văn Ngôn cúi đầu đi đường, trong đầu nghĩ đông nghĩ tây rối bời, không để ý đến người lái xe qua là Thẩm Tại. Cô nghe thấy tiếng gọi nên mới quay đầu lại nhìn, người cô suy nghĩ cả đêm đang ngồi trong xe.

 

“…”

 

Chân mày Thẩm Tại nhíu lại: “Cô ở đây làm gì?”

 

Thật ra cô cũng không biết mình đến đây làm gì.

 

Chỉ là sau khi ra khỏi nhà, cô không biết phải đi đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, người cô muốn gặp lúc này cũng chỉ có anh, cho nên cô mới đến đây.

 

Đến rồi cô mới phát hiện anh không có ở nhà, đành ngồi ngoài cửa đợi hồi lâu, mãi cho đến khi không đợi được anh về, cô mới rời đi, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây.

 

Bây giờ Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình hơi cực đoan, cũng không biết tại sao mình lại cố chấp muốn gặp anh… Loại cảm giác mãnh liệt này khiến bản thân cô thấy hơi lo sợ.

 

“Tôi, tôi không làm gì cả, chỉ… Đi dạo thôi.”

 

“Đi dạo? Đi dạo mà đi đến tận Đồng Nguyệt Loan?” Thẩm Tại dò xét: “Lưng cô không đau?”

 

“Đau chứ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-59.html.]

“Đau còn đi.”

 

“Không còn cách nào hết… Tôi đi một hồi, lựa chọn bỏ nhà ra đi luôn.”

 

Anh sửng sốt, những chữ “bỏ nhà ra đi” có hơi ấu trĩ, cách xa tuổi tác của anh: “Cô nói gì?”

 

“Tôi nói, tôi bỏ nhà ra đi.” Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, tìm đại một cái cớ: “Thật ra là tôi không biết đi đâu, liền muốn đến tìm anh… Mượn tiền!”

 

“…”

 

Thẩm Tại dừng khoảng năm giây mới mở miệng nói: “Mượn tiền?”

 

“Đúng vậy.” Cô bày ra biểu cảm “cuộc sống thật khó khăn”.

 

“Tiền lương của tôi không đủ xài, không đủ để ngủ ở khách sạn một đêm. Bạn tôi đều là kiểu “thân ai nấy lo”, biết tôi bỏ nhà đi thì trở mặt như không quen. Không phải họ Thịnh thì tôi không là gì cả.”

 

Cô nói xong thì yên lặng xin lỗi đám Lâu Ngưng, vì để diễn tròn vai mà đắc tội với chị em.

 

Thẩm Tại híp mắt: “Ý cô là tiền lương IZ trả rất thấp?”

 

À chuyện này… Đây không phải điểm mấu chốt đâu ông chủ.

 

Thịnh Văn Ngôn cười cứng đờ: “Làm gì có, là tại tôi, năng lực có hạn, chưa đủ kinh nghiệm nên chỉ lấy được lương thực tập thôi ~ “

 

“Dựa theo tiêu chuẩn của ngành, lương của thực tập sinh ở IZ cũng thuộc hàng cao nhất rồi.”

 

“À… Đúng vậy! Vậy nên đây là vấn đề của bản thân tôi, tại tôi ăn xài phung phí.”

 

“Biết là tốt.”

 

“…”

 

Quả nhiên là cuồng công việc, trọng tâm của vấn đề lại là tiền lương.

 

Thẩm Tại: “Sau khi về nhà cô lại cãi nhau với bố à?”

 

Thịnh Văn Ngôn chỉ ồ một tiếng: “Không có, vừa vào cửa đã thấy ông bà nội ở đó, tôi không muốn vào thôi!”

 

Thẩm Tại nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, nhớ lại cảnh tượng mình thấy ở bệnh viện. Tuy anh biết cô chưa được bao lâu, nhưng đã hiểu khá rõ tính cách của cô, biết cô sẽ làm gì hoặc không làm gì, vậy mà người nhà họ Thịnh lại có thể hiểu lầm. Xem ra trong từng ấy năm, bọn họ không quan tâm tới cô nhóc này bao nhiêu.

 

Ngoài xe gió lạnh xào xạc, Thịnh Văn Ngôn hơi lạnh, đành nói cho xong chuyện khi nãy: “Không cần nhiều đâu, tôi mượn hai ngàn thôi. Anh thấy tôi không, vừa đói vừa lạnh, cực kỳ đáng thương luôn, nếu không anh có thể cho tôi mượn thêm chút.”

 

Cô nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng đang cố làm ra vẻ.

 

Thẩm Tại nhìn cơ thể run rẩy của cô, nói: “Muộn thế này cô chưa ăn cơm à?”

 

“Chưa… Ây da anh phải chú ý cách dùng từ của tôi chứ, vừa đói vừa lạnh! Thảm lắm.”

 

“Lên xe đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ: “Sao cơ?”

 

Thẩm Tại: “Tôi bảo cô lên xe.”

 

“Làm gì?”

 

“Về nhà với tôi.”

Loading...