Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-09-17 22:39:20
Lượt xem: 86
Thịnh Văn Ngôn nghe lời, vội vàng bỏ điện thoại vào túi: “Thẩm Thụ Diệc nhắn tin xin lỗi thay cho em gái. Tôi trả lời chút thôi.”
Nói tới Thẩm Thụ Diệc, Thẩm Tại lại nhớ đến những tình cảm mà cô dành cho cậu.
Thịnh Văn Ngôn cũng đoán ra anh nghĩ tới chuyện này, liền chặn lại: “Không phải vì Thẩm Thụ Diệc nhắn nên tôi mới trả lời đâu. Cậu ấy có bạn gái rồi, tôi không thích nữa cậu ấy nữa, thật đó. Cái kia, tôi ăn no, rảnh rỗi nên mới trả lời thôi.”
Thẩm Tại à một tiếng, lại hỏi: “Thụ Diệc có bạn gái à?”
“Có lẽ là đang theo đuổi, cô gái mặc váy trắng tôi nói hôm ở quán bar đó.”
Đã nhắc tới quán bar thì không khỏi không nhớ lại sự việc thảm thương đêm đó.
Thẩm Tại nhớ lại cảnh cô khóc sướt mướt, một hàng nước mũi một dòng nước mắt, đúng thật thảm thương. Anh quan sát thấy mặt cô có vẻ hời hợt, cười như không cười, nói: “Không khóc nữa à?”
“Khóc… Khóc cái chứ?” Cô biết anh đang nói đến chuyện gì, hơi lúng túng: “Chân trời nào mà không có cỏ, cọng cỏ này không được thì tôi đổi cọng cỏ khác. Hoa thơm cỏ lạ nhiều mà, tôi sẽ không khóc mãi vì một cọng cỏ đâu.”
Thẩm Tại nhẹ lắc đầu: “Trẻ con.”
“Cái gì?”
Thẩm Tại: “Không có gì, cô trả lời xong chưa?”
“Xong rồi.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi nói có gì đâu mà xin lỗi, một đứa nhóc thôi, so đo làm gì.”
“Một đứa nhóc?” Thẩm Tại bật cười: “Cô có lớn hơn cháu tôi bao nhiêu đâu?”
“Lớn hơn ba tuổi, ba tuổi một thế hệ mà! Đương nhiên là lớn hơn nhiều rồi.”
Ba tuổi một thế hệ.
Thẩm Tại liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn, theo bản năng tính toán về tuổi tác. Chín tuổi, vậy thì giữa họ cách ba thế hệ.
“Nhưng mà cũng phải xem đó là ai nữa, ví dụ như tôi và anh thì không có khoảng cách tuổi tác gì cả.” Dường như cô biết anh đang nghĩ gì, đột nhiên nói thế này.
Anh bỏ đũa xuống, không ăn nữa: “Đừng lảm nhảm nữa, cô ăn xong thì về đi.”
“Đâu có, tôi nói thật mà, anh có lớn hơn tôi bao nhiêu đâu. Chẳng lẽ, sếp Thẩm thấy chúng ta có khoảng cách?!”
Thẩm Tại hờ hững: “Cô bớt tranh cãi thì khoảng cách thế hệ sẽ ít đi một chút.”
“… Ồ.”
Cuối cùng, khi ra khỏi nhà Thẩm Tại, trên tay Thịnh Văn Ngôn đầy ắp cho đồ ăn, cộng thêm cả thức ăn dì Triệu cho cô nữa thì hai tay chật cứng.
Về nhà, cô dặn dì giúp việc phải bảo quản cẩn thận, sau đó mới chạy về phòng.
Nhưng cô tắm rửa xong, nằm trên giường một hồi lâu mà vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là lời nói của Thẩm Tại.
Càng nghĩ… càng thấy vui.
Cái chú Thẩm Tại này có lúc xấu tính, nói chuyện không dễ nghe, nhưng cô cảm thấy anh là người tốt, hơn nữa còn là kiểu người rất tốt.
——
Dạo này Thịnh Văn Ngôn rất nghiêm túc thực tập, vì vậy nên Thịnh Thiên Hòa rất hài lòng. Mấy ngày nay đối xử với cô rất tốt, còn mua cho cô nhiều đồ đắt tiền.
Lúc bắt đầu mở quà, Thịnh Văn Ngôn còn rất hào hứng, hơn một tháng nay cô sống như ni cô vậy, không mua sắm gì cả.
Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, cô đã nhìn thấy tờ phiếu khám bệnh của bệnh viện B.
Thịnh Văn Ngôn chỉ tiện tay cầm lên nhìn thôi, cuối cùng lại thấy mấy chữ mang thai trên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-44.html.]
Cô sửng sốt, nhìn tên trên giấy khám: Điền Kiều.
Của mẹ nhỏ… Dì ấy mang thai rồi?
Cô chợt thấy lạnh lẽo, một cảm giác quỷ dị cảm lan ra toàn thân.
Thì ra là mang thai, hèn gì dạo này bố cô vui vẻ đến thế, hèn gì mua cho cô nhiều đồ… Thế là sao, xoa dịu con gái lớn?
“Ra là nó ở đây.” Điền Kiều đi tới: “Em vừa bỏ xuống là quên mất.”
Thịnh Thiên Hòa đi theo sau lưng bà: “Em đi chậm thôi, cẩn thận chút…”
Ông nói xong thì thấy tờ giấy khám bệnh đang ở trên tay Thịnh Văn Ngôn, sắc mặt hơi cứng đờ: “Văn Ngôn thấy rồi à? Bố đang định nói với con đây, mẹ nhỏ của con có thai rồi.”
Thịnh Văn Ngôn không nói đây là giấy khám từ mấy ngày trước, nếu ông muốn nói thì đã nói từ sớm rồi.
Cô ngơ ngơ à một tiếng: “Biết rồi, chúc mừng dì.”
“Ôi trời đứa nhỏ này, chúc mừng gì chứ. Lát nữa bố và mẹ sẽ qua nhà ông bà nội ăn cơm, con cũng…”
“Con không đi đâu, con phải tới công ty.”
Thịnh Thiên Hòa: “Sáng nay con nói được nghỉ phép mà, sao phải tới công ty?”
Thịnh Văn Ngôn: “Có việc gấp, chú Thẩm Tại gọi.”
Nhắc đến Thẩm Tại là Thịnh Thiên Hòa không hề nghi ngờ: “Thế à, vậy con đi đi. Thấy con nghiêm túc làm việc thế này bố rất hài lòng.”
“Dạ, con đi trước đây.”
“Ừ, lái xe cẩn thận.”
Lúc ra khỏi nhà, lên xe đóng cửa lại, tiếng cười đùa thảo luận về đứa trẻ mới hoàn toàn biến mất.
Thịnh Văn Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại, tâm trạng phức tạp kì lạ.
Tức giận à… Cũng không đến nổi vậy, cô đã sớm biết bọn họ muốn có con, cũng nghe ông bà nội nói chuyện về trẻ con.
Đau khổ sao… Chắc có một chút, thấy bọn họ mong đợi sinh linh nhỏ đó, ít nhiều gì cô cũng thấy ghen tị.
Nhưng càng nhiều hơn là thất vọng, như thể là…. thất vọng khi bị quên lãng trong tương lai.
“Alo? Có chuyện gì vậy?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp, từ tính.
Thịnh Văn Ngôn bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đã bấm nút gọi đi. Cô áp điện thoại lên tai, nhỏ giọng trả lời: “Là tôi, anh có ở công ty không?”
Thẩm Tại dừng lại bởi vì nghe thấy tông giọng của cô.
“Có, sao vậy?”
“Tôi… Tôi vừa nói với bố rằng anh bảo tôi đến công ty, cho nên bây giờ tôi có thể tới không?”
Thẩm Tại: “Hôm nay cô được nghỉ phép.”
“Tôi biết…”
“Thịnh Văn Ngôn, cô sao vậy?”
Bản thân không sao cả, nhưng bị anh hỏi vậy, cô đột nhiên thấy hơi tủi thân, tủi thân đếm mức lạ thường.
Cô cúi đầu tựa vào vô lăng, buồn buồn nói: “Thẩm Tại, bố tôi có con rồi.”