Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:45:16
Lượt xem: 53

Bồn hoa là cây mới trồng, lá không tươi tốt, nhưng có rất nhiều cành, cánh tay cô bị cành quẹt phải, hai chân đập vào mép bồn hoa. Cô hoa cả mắt, một lúc sau cũng chưa động đậy được.

 

”Ngã thế nào rồi?” Một bàn tay nhanh chóng vươn tới đỡ cô dậy.

 

Đùi phải và tay phải của Thịnh Văn Ngôn đau dữ dội, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Tại đang nửa quỳ trên mặt đất, bộ tây trang phẳng phiu sạch đã dính đầy cành cây và bùn đất. Cô hoảng hốt tột cùng, chẳng còn nhớ đau đớn gì nữa.

 

“Sếp Thẩm, anh có bị thương không?”

 

Thẩm Tại nhíu mày: “Không có, cô…”

 

“Vậy thì tốt.” Thịnh Văn Ngôn nghiêm mặt ngắt lời anh, sau đó lập tức ngồi dậy, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi: “Alo, thư ký Trần.”

 

“Thịnh Văn Ngôn, hai người đến chưa? Sao không nghe điện thoại.” Bên kia Trần Siêu sốt ruột nói.

 

Thịnh Văn Ngôn: “Đến rồi, đang ở dưới lầu. Bây giờ anh lập tức tìm một bộ tây trang sạch sẽ, nếu không có thì anh cởi đồ của anh ra.”

 

“Có chuyện gì thế?”

 

“Quần áo sếp bị bẩn, cụ thể thì đợi lát nữa tôi nói, anh cứ làm theo đi, sếp Thẩm sẽ lập tức qua đó.”

 

”Được!”

 

Cô cúp điện thoại rồi nói với Thẩm Tại: “Vẫn còn sáu phút nữa, sắp đến giờ phát biểu của anh rồi. Sếp nhanh lên đi!”

 

Thẩm Tại cụp mắt, nhìn vết thương trên người cô, vì ống tay áo bên phải được cuốn sẵn lên nên có thể thấy rõ vết xước trên cánh tay.

 

“Để tôi đỡ cô lên.”

 

“Bây giờ sếp đừng động đến tôi, tôi không đau, chỉ bị thương ngoài da thôi. Sếp Thẩm, anh mau đi đi.”

 

Ánh mắt anh hơi nhíu lại: ”Thịnh Văn Ngôn…”

 

“Đợi lát nữa tôi gọi người đến giúp, thật sự không sao mà. Bây giờ có chuyện quan trọng, sếp Thẩm à, đây là nghiệp vụ và thể diện của IZ chúng ta, anh không thể đến muộn, đi mau đi!”

 

Chuyện bên trong xác thật rất gấp rút.

 

Thẩm Tại nhìn cô gái đang lo lắng, trong lòng hơi nôn nóng: “Tôi tìm người đến giúp cô, ngoan ngoãn ngồi đây, đừng có nhúc nhích.”

 

“OK tôi biết rồi!”

 

Anh cau mày nhìn cô thêm lần nữa rồi mới đứng dậy rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-40.html.]

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn bóng lưng anh biến mất ở nơi xa, sắc mặt lập tức thay đổi, thảm thương nhìn tay và chân đều đau đến mức không dám động đậy.

 

Đau quá! Cái quỷ xe!

 

Tính về chầu ông bà ngay tại đây à!

 

————

 

Ngồi trên bồn hoa không bao lâu, Trần Siêu vội vàng dẫn người đón Thịnh Văn Ngôn vào, nhưng anh ta cũng bận bịu, xử lý xong là nhanh chóng quay lại hiện trường.

 

Chân cô đau vô cùng, rửa miệng vết thương cũng không dám, chỉ ngồi chờ trong phòng nghỉ.

 

Nhàn rỗi nhàm chán, cô gửi hình ảnh cho hai người bạn trời thần, kể hôm nay thú vị ra sao, thê thảm thế nào.

 

Cuối cùng nói đến mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

 

Sau khi kết thúc bài phát biểu, lại trò chuyện với một số nhà quản lý dự án mà anh cảm thấy hứng thú. Cuối cùng Thẩm Tại đã kết thúc hành trình của ngày hôm nay.

 

Theo sự hướng dẫn của Trần Siêu, anh đến phòng nghỉ của bọn họ. Vừa bước vào cửa, cả người liền ngây ngẩn.

 

Một cô gái nằm trên ghế sô pha ở giữa phòng khách, cô ôm gối, dựa vào ghế, ngủ không ngon giấc.

 

Bởi vì bị thương, ống quần bên chân phải được xắn lên, để lộ cẳng chân thon thả cùng với vết thương. Trên miệng vết thương được bôi thuốc, đỏ hết nhìn rất đáng sợ.

 

Anh còn nhớ rõ lúc ở bên ngoài, cô nói chỉ là một vết thương nhỏ, không có chuyện gì. Từ trước đến nay cô luôn thẳng thắn qua lại, cô nói như vậy, anh liền tin, nhưng hóa ra trên đùi lại nghiêm trọng như vậy.

 

”Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại bước tới.

 

Người trên sô pha mờ mịt tỉnh lại, mơ màng nói: “Hửm? Anh đã trở lại à? Kết thúc chưa?”

 

Thẩm Tại gật đầu: “Miệng vết thương không sao chứ?”

 

Thịnh Văn Ngôn dụi mắt rồi ngồi dậy, để ý thấy anh đã thay quần áo, bộ tây trang màu xám chuyển thành màu xanh đen. Xem ra vấn đề đã được giải quyết mỹ mãn.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó làm nũng: ”Có chuyện á, đau lắm.”

 

Thẩm Tại hơi mềm lòng, nhẹ nói: “Tôi chở cô đến bệnh viện khám thử.”

 

“Không cần đâu sếp, không có gãy xương.” Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, giọng nói còn chút mềm mại chưa tỉnh: “Cái kia… Hiện tại tôi có chỗ khác vội hơn.”

 

Thẩm Tại cho rằng cô có chỗ nào không thoải mái, gấp gáp định hỏi “sao vậy” thì thấy cô gái trước mặt chỉ vào bụng mình, vô cùng ấm ức nói: “Tôi không còn một xu dính túi, đói quá. Sếp à, anh có thể dẫn tôi đi ăn được không?”

Loading...