Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:44:59
Lượt xem: 60
Hai mắt người đàn ông sáng lên, anh lập tức lấy điện thoại ra: “Vậy cô quét mã đi, mười ngàn.”
Thịnh Văn Ngôn không nói hai lời liền lấy điện thoại ra quét mã, kết quả là… Số dư không đủ.
Người đàn ông nhướng mày: “Không phải chứ, cô không có tiền, không có tiền mà còn khoe khoang cái gì…”
Đời này cô chưa từng bị người nào cười nhạo vì không có tiền, một cổ khí nóng tức khắc vọt lên trán. Không có tiền? Không có tiền?! Anh không có tiền! Cả nhà anh mới không có tiền đó!
“Ở đây tôi có sáu ngàn, đều cho anh! Còn chiếc nhẫn này có giá mười ngàn! Không cần thối lại!”
Lòng bàn tay người đàn ông có một chiếc nhẫn bạc, anh ta híp mắt nhìn nó: “Không phải vàng… Đây là cái gì? Thật hay giả vậy?”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhẫn bạch kim của Chanel, chị đây không mang đồ giả, anh cứ yên tâm!”
”Xì…”
“Không cần đúng không? Được, anh đi đi. Người tiếp theo!”
“Ây ây, đừng, tôi muốn mà.” Cho dù chiếc nhẫn là giả, thì bỏ sáu ngàn tiền mặt để mua chiếc xe hỏng thì anh quá lời rồi!
Anh lập tức xuống xe: “Xe cho cô, chuyển tiền cho tôi đi.”
Thu tiền xong, anh ta nhìn về phía trước: “Mà cầu này còn dài lắm, sao tôi có thể đi được?”
”Ngồi xe của chúng tôi. Lát nữa sẽ đưa anh đến nơi.”
Người đàn ông ”Ồ” một tiếng, mắt nhìn chiếc xe sau lưng Thịnh Văn Ngôn, tức khắc sững sờ: “Mẹ, mẹ kiếp… Bentley?”
Thịnh Văn Ngôn giao tiền rồi lấy xe, cũng mặc kệ bộ dáng của anh ta. Cô vẫy tay với Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, xuống xe! Anh lái chiếc xe này đi, rất nhanh chúng ta có thể đến!”
Thẩm Tại vẫn luôn ngồi trong xe, nhìn lâu như vậy sao anh không đoán ra ý tưởng của cô chứ, nhưng mà… anh nhìn chiếc xe điện đầy bụi bên ngoài, sắc mặt đen thui.
Thịnh Văn Ngôn thấy anh không nói chuyện thì tưởng rằng anh ghét bỏ chiếc xe này. Ai mà thích được cơ chứ? Cô cũng chẳng thích đâu, nhưng hiện tại là chuyện quan trọng.
“Sếp à, dơ bẩn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó còn có thể di chuyển… Anh…”
“Tôi không biết lái.”
Cô sửng sốt: “Hả?”
Vẻ mặt anh lạnh lùng, thu hồi tầm mắt, khô khốc lặp lại lần nữa: “Tôi không biết lái xe này.”
——
Hai phút sau, chiếc xe điện màu đen chạy như bay trên cầu.
Thịnh Văn Ngôn ngồi đằng trước, đón gió hét lên: ”Anh yên tâm đi! Hồi đại học tôi có lái qua một lần rồi, kỹ thuật cũng tạm được!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-39.html.]
“…”
Thẩm Tại mặc một bộ âu phục ngồi yên sau xe điện mini, không nói gì, lưng vẫn thẳng, chỉ là tay nắm chặt xe.
“Tốc độ của xe này chậm quá! Mức cao nhất cũng chỉ có nhiêu đây… Ha ha ha chơi vui quá, sướng quá!”
“Lái xe này đoán chừng sẽ nhanh đến nơi, chúng ta không trễ đâu, đừng lo lắng, tôi bảo đảm sẽ đưa sếp đến đúng giờ.”
“Sếp Thẩm, anh không biết lái xe điện à? Vậy anh cũng không biết đi xe đạp? Sếp Thẩm, sếp ơi, Thẩm Tại.”
Gió mùa thu thổi qua, mái tóc dài của Thịnh Văn Ngôn dính trên n.g.ự.c và mặt anh. Sợi tóc xẹt qua, mang theo chút mềm mại thơm tho, thật ngứa ngáy.
Thẩm Tại quay đầu đi, nhưng dường như mái tóc cũng có mắt, lại hất vào mặt anh.
Anh không nhịn được nữa, buông một tay ra, nắm chặt tóc cô vào lòng bàn tay: “Yên lặng đi, không được nói chuyện khi lái xe!”
“Anh nắm tóc tôi làm gì?”
Thẩm Tại: “Chặn tầm mắt của tôi.”
“Tôi đang lái xe, anh có lái đâu.”
“Thịnh Văn Ngôn, đừng nói nữa.”
“… Biết rồi ạ.”
Về cơ bản, Thịnh Văn Ngôn chưa bao giờ lái loại xe hai bánh này. Lúc trước còn đi học, cô thấy người bạn cùng phòng ngủ có chiếc xe điện nhỏ màu hồng, cô cảm thấy rất hay ho. Khi ấy cô có nhờ người đó dạy mình, xiên xiên vẹo vẹo ở trường học một hồi.
Bây giờ kỹ năng của cô xác thật là rác rưởi, nhưng cô thắng ở lá gan, mặc dù yên sau còn có một người, cũng dám ở trên đường chạy nhanh như chớp.
Chiếc xe điện chạy qua cầu, rẽ vào đường cái, phóng về phía trước. Cuối cùng không lâu sau, đã nhìn thấy tòa nhà trung tâm Nhân Càng.
Còn mười phút nữa, đuổi kịp rồi!
Cô thả lỏng người, muốn đi đường tắc đến trung tâm, nhưng cô không ý thức được tốc độ xe quá nhanh, lúc rẽ vào thì không kiểm soát được—
”Ối ối?” Bánh trước va vào bồn hoa, nhưng cô không thắng được cũng không quẹo được.
Mẹ kiếp đừng chứ! Đ* má ———
Két!!
Trong giây tiếp theo, ông trời nói với cô sự thật chính là như thế.
Thừa thắng xông lên, chiếc xe ngã xuống đất, mà cô và sếp trên xe nằm gọn trong bồn hoa.
“A——”
Đau quá.