Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 33

Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:43:13
Lượt xem: 72

“Văn Ngôn, đừng nhìn cậu ta, mày không biết đâu. Tao nghe nói cậu ta đã đến công ty bố mình để thực tập.”

 

Cô đơ ra: “Thế à?”

 

“Đúng vậy, lúc trước tao không nói cho mày biết là vì sợ mày buồn…”

 

Buồn?

 

À, vì cô ở IZ nên cậu mới không đến, vậy cô cũng nên buồn chứ. Cô nhìn Thẩm Thụ Diệc rồi than thầm, người này chán ghét cô quá nhỉ?

 

“Anh, anh đến rồi, ngồi đi!” Thẩm Vân Nghê rất vui khi thấy anh mình đến, nhanh chóng vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

 

Thẩm Thụ Diệc bị cô kéo ngồi xuống, bất mãn nói: “Nửa đêm nửa hôm, sao em còn ở đây uống rượu? Uống bao nhiêu rồi?”

 

Thẩm Vân Nghê: “Ây da, anh đừng tức giận, không phải em gọi cho anh rồi à? Hơn nữa em không có say, đúng không chị Niệm Lôi?”

 

Cậu liếc mắt nhìn Bạch Niệm Lôi, ánh sáng mờ ảo, mặc dù vậy nhưng vẫn có thể thấy mặt cô có men sau và đã đổi màu.

 

Bạch Niệm Lôi lắc đầu.

 

”Ôi Thẩm Thụ Diệc, hiếm thấy nha, còn có thể gặp cậu ở quán bar. Có phải Thịnh Văn Ngôn gọi điện thoại bảo cậu đến không?” Bên cạnh có người biết chuyện của hai người nên chọc ghẹo.

 

Cậu đưa mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn, có lẽ hôm nay cô cũng uống say, nhìn không được tốt cho lắm. Nhưng… cậu liếc mắt nhìn những người ngồi bên cạnh cô, ngoại trừ Lâu Ngưng, còn lại là đám đàn ông mà cậu không quen biết.

 

Thẩm Thụ Diệc banh mặt, thu hồi tầm mắt.

 

Ánh mắt Trịnh Kỳ nhìn qua nhìn lại, cười nói: “Hôm nay Văn Ngôn cũng uống say rồi, chắc chắn không thể tự về được. Thụ Diệc à, hay cậu đưa người ta về đi~”

 

Thịnh Văn Ngôn: “…”

 

Má, chắc tôi cần cô nhờ vả!

 

Ban đầu Thẩm Thụ Diệc nhận được điện thoại của Thẩm Vân Nghê, đến đón em gái và Bạch Niệm Lôi. Nhìn thấy cô như thế này, tuy không hài lòng, nhưng cậu cảm thấy đưa cô về cũng không có gì to tát, dù sao… bọn họ cũng là bạn cùng trường.

 

“Tôi…”

 

“Anh trai tôi đến đón chị Niệm Lôi.” Thẩm Vân Nghê ngắt lời: “Có điều chị sống ở đâu? Chúng tôi tiện đường thì có thể đưa chị về?”

 

Cả đám đột nhiên im bặt. Những lời này, lượng tin tức có hơi lớn, mọi người đều nhìn Thịnh Văn Ngôn, Trịnh Kỳ biết rõ, vẻ mặt xem kịch vui.

 

Đuôi lông mày cô nhướng lên, lần nữa nhìn Bạch Niệm Lôi.

 

Ồ… một cô gái thanh thuần, có chất văn nghệ, ngoan ngoãn xinh đẹp. Mẫu người lý tưởng của Thẩm Thụ Diệc trong truyền thuyết.

 

Phải không nhỉ? Chưa đầy ba tháng mà cô chắc chắn mình đã bị đánh bại.

 

“Thế này ha ha ha, Thụ Diệc cũng hiếm khi đến, đừng có đi, ngồi xuống với nhau được không?” Thấy bầu không khí xấu hổ nên có người đứng ra đổi đề tài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-33.html.]

“Đúng vậy, ngồi xuống đi.” Lâu Ngưng không quen nhìn Thẩm Thụ Diệc, âm dương quái khí nói: “Quán bar hôm nay được tỏa sáng là vì người nhà họ Thẩm đó, lớn nhỏ đều chạy đến đây tụ tập.”

 

Thẩm Vân Nghê: “Tụ tập gì?”

 

Lâu Ngưng: “Cô, anh trai cô, chú Thẩm Tại, này không phải là tụ tập à?”

 

“Chú út?” Thẩm Thụ Diệc cũng hỏi: “Hôm nay chú ấy đến đây?”

 

Lâu Ngưng liếc cậu ta, ánh mắt đột nhiên nhìn ra sau lưng cậu: “Đúng, ồ đến nữa rồi kìa.”

 

Nơi này là đàn con cháu tuổi đời còn trẻ, chưa theo người nhà đi xã giao nên hầu hết chưa từng nhìn thấy Thẩm Tại. Tuy nhiên, bọn họ đều đã nghe đến danh của Thẩm Tại. Với bậc cha chú trong nhà, Thẩm Tại chính là người ưu tú của ngành, là mục tiêu để học tập, vươn lên.

 

Người nhà họ Thẩm, ví dụ như Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Vân Nghê, ở bên ngoài rất được tôn sùng, nhưng là vì bọn họ là người nhà họ Thẩm… Thẩm Tại thì khác, ngoài việc là một thành viên của gia đình, thì anh còn là chính anh.

 

Người nhà có nói qua, Thẩm Tại mới là người không thể đắc tội ở nhà họ Thẩm. Nhưng… một người như vậy lại là một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi?

 

Cả đám đều mở to hai mắt, nhìn Thẩm Tại đi xuống cầu thang.

 

“Vân Nghê, đó là chú út của cậu à?”

 

Nhắc đến chú út nhà mình, cô rất đắc ý: “Đúng rồi.”

 

“Đẹp trai quá.”

 

“Còn trẻ như vậy sao? Lúc nghe bố tao nói chuyện, tao còn tưởng là một ông chú trung niên.”

 

“Chú út chắc chưa có vợ đâu nhỉ? Thế có người yêu chưa?”

 

Thẩm Vân Nghê nhíu mày, liếc mắt nhìn cô gái nói lời này: “Cậu nghĩ cái gì vậy?”

 

“Fuck, lại đây, lại đây kìa…”

 

Cả đám đều im miệng, không ai dám nói chuyện.

 

Sau khi Thẩm Tại đến gần, Thẩm Vân Nghê và Thẩm Thụ Diệc đều nhanh chóng đứng lên: “… Chú út.”

 

Thẩm Tại thấy hai người, khẽ nhíu mày: “Sao hai đứa lại ở chỗ này?”

 

Thẩm Vân Nghê: “À… Con tới chơi, nhưng uống hơi nhiều nên con gọi anh trai đến đón.”

 

Thẩm Tại gật đầu: “Về sau đừng về muộn nữa.”

 

Trước mặt chú mình, Thẩm Vân Nghê rất ngoan ngoãn: “Dạ, con biết rồi.”

 

Thẩm Tại nói xong vẫn chưa rời đi.

 

Tất cả mọi người nhìn nhau, có chút lo lắng. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ nói gì đó với hai đứa cháu của mình, lại thấy anh đột nhiên nhìn thẳng vào giữa ghế sô pha nói:

 

“Thịnh Văn Ngôn, ra đây.”

Loading...