Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-08 13:54:30
Lượt xem: 121

Dương Thánh buông tay: "Tới rồi, ở bên trong ấy, cậu ấy đi theo người nhà, đang nói chuyện với anh tôi."

 

"À, vậy tôi cũng đi tìm anh và chị dâu cậu để chúc phúc một chút đây."

 

"Ừm, để tôi dẫn cậu đi."

 

"Được."

 

Nhưng sau khi vào trong phòng, Thịnh Văn Ngôn cũng không nhìn thấy Thẩm Thụ Diệc đâu.

 

Bởi vì hôm nay cô đại diện người nhà tới đây, cho nên cũng không lập tức đi tìm cậu ấy. Sau khi nói chuyện một chút với anh trai và chị dâu của Dương Thánh, lại nói chuyện với các cô chú cùng những người khác.

 

Hôm nay có rất nhiều người tới, sau khi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, Thịnh Văn Ngôn vẫn không thấy Thẩm Thụ Diệc đâu. Mãi đến khi cô hỏi Dương Thánh, Dương Thánh mới không tình nguyện nói với cô rằng, Thẩm Thụ Diệc cũng đại diện và đi theo người nhà tới để chúc mừng, cho nên không muốn ở lại đợi đến lúc bữa tiệc kết thúc.

 

"Sao cậu không nói sớm! Người đâu rồi?"

 

Dương Thánh: "Vừa rồi còn nói chuyện với người nhà tôi ấy, bây giờ chắc là tới bãi đỗ xe rồi."

 

Thịnh Văn Ngôn giơ nắm đ.ấ.m với Dương Thánh, sau đó nhấc váy, chạy chậm tới hướng bãi đỗ xe.

 

Tức c.h.ế.t rồi!

 

Hôm nay cô còn định nói thẳng với anh mọi chuyện đấy, cô cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, sao có thể để anh đi trước được chứ.

 

Thịnh Văn Ngôn đem Dương Thánh lăn qua lộn lại rồi mắng trong lòng vài lần, vốn là cô muốn tạo một lần gặp mặt tình cờ với Thẩm Thụ Diệc, đột nhiên thấy được phía trước có một bóng dáng quen mắt.

 

Còn may là chưa đi xa!

 

Cô vui vẻ, buông làn váy xuống, "Thẩm Thụ Diệc!"

 

Người phía trước quả nhiên dừng bước chân, xoay người lại.

 

Thịnh Văn Ngôn thở đều đều, dẫm giày cao gót đi qua: "Cậu phải đi rồi sao?"

 

Thẩm Thụ Diệc thấy cô cũng sửng sốt một chút: "Không phải tiệc đính hôn bắt đầu rồi sao, sao cậu lại ra đây."

 

Thịnh Văn Ngôn: "Ra ngoài đương nhiên là để... Đuổi theo cậu nha."

 

Lời này có mang ý nghĩa khác, sau tai Thẩm Thụ Diệc hơi hồng lên, hơn nửa ngày mới nói: "Để làm gì?"

 

"Có chuyện muốn nói với cậu."

 

Thịnh Văn Ngôn nói rồi đi tới trước mặt anh, lúc này hai người đứng ở lối vào của bãi đỗ xe, trên trần của nơi này treo đèn thủy tinh, ánh sáng chiếu xuống chiếc váy của Thịnh Văn Ngôn, cô lại như càng sáng bừng lên.

 

Thẩm Thụ Diệc cũng có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi: "Nói cái gì?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-3.html.]

"Chính là, hồi năm hai tớ đã từng tỏ tình với cậu rồi, không phải cậu nói cậu rất bận, không có thời gian, không muốn yêu đương sao. Vậy hiện tại sắp tốt nghiệp rồi, tớ liền muốn tỏ tình lại với cậu, tớ muốn nói tới chuyện yêu đương với cậu, cậu cảm thấy thế nào?"

 

Trong phút chốc Thẩm Thụ Diệc liền quay đầu lại nhìn cô, tuy rằng anh biết cô vẫn luôn rất thẳng thắn, nhưng anh vẫn không có cách nào để thích ứng: "Thịnh Văn Ngôn, cậu đừng đùa nữa có được không?"

 

Thịnh Văn Ngôn khựng lại: "Tớ không đùa."

 

Người trước mắt lay người, trông rất cà lơ phất phơ.

 

Thẩm Thụ Diệc lại bực tức: "Yêu đương là một chuyện rất nghiêm túc, cậu có thể hay đừng coi nó là trò đùa được không?"

 

Trên thực tế Thịnh Văn Ngôn yêu nhất bộ dạng như thế này của nam thần nhà mình, cô cảm thấy nhìn anh tức giận đặc biệt đứng đắn đặc biệt đáng yêu. Nhưng mà, đáng yêu thì đáng yêu, nhưng lời này của anh làm cô có chút thương tâm.

 

Thịnh Văn Ngôn: "Tớ biết mà, tớ rất nghiêm túc, tớ chưa từng coi chuyện này là một trò đùa, cậu không tin sao?"

 

Thẩm Thụ Diệc hít nhẹ một hơi, sao anh có thể tin cô chứ.

 

"Chúng ta cũng không có thân như vậy, cậu thích tôi bởi vì điểm gì chứ? Lại nói, tôi cũng không giống bọn họ, tôi không phải loại người có thể bồi cậu chơi bởi."

 

"Là do cậu không thân với tớ thôi, thật ra tớ rất......" Thịnh Văn Ngôn dừng một chút, đột nhiên phản ứng lại, "Không phải, ai nói với cậu tớ trêu đùa cậu chứ?"

 

Bíp ——

 

Đúng lúc này, có tiếng còi xe vang lên. Tiếp theo, đèn của một tiếng xe ô tô đậu ở bên cạnh xe đột nhiên sáng lên.

 

Hai người đều sửng sốt, nhìn về hướng có nguồn sáng.

 

Thẩm Thụ Diệc nghiêng mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang dừng ở cách đó không xa, như tìm được cọng cỏ cứu mạng, anh vội vàng nói: "Người nhà tôi tới rồi, tôi đi trước đây. Chuyện này, về sau đừng nói nữa..."

 

Thịnh Văn Ngôn: "Này!"

 

Thẩm Thụ Diệc bước nhanh tới hướng ghế sau của chiếc xe kia, nhưng khi đi đến bên xe, sự mạnh mẽ của anh lại trầm ổn xuống, dường như kiêng kị người bên trong xe.

 

Nhìn anh nghiêm túc như vậy khiến Thịnh Văn Ngôn cũng nghi hoặc mà nhìn anh đang đứng ngoài cửa xe theo bản năng, anh cung cung kính kính mà gọi người trong xe một tiếng "Chú nhỏ".

 

Cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, nhưng từ góc độ của Thịnh Văn Ngôn cũng không nhìn thấy người ngồi trong xe, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

 

Không biết người nọ nói gì, chỉ thấy Thẩm Thụ Diệc gật gật đầu, vòng đến một bên, mở cửa xe rồi ngồi xuống.

 

Đây là lần đầu tiên Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Thụ Diệc ngồi ngoan ngoãn như vậy, cô không nhịn được lại nhìn về phía người ngồi ở ghế sau của chiếc xe.

 

Nhưng cửa sổ xe đã đóng lại.

 

Chiếc xe đi qua trước mặt cô, cửa sổ xe được thiết kế chống nhìn trộm nên không thấy gì bên trong cả, chỉ là một màu đen nhánh.

 

Chú nhỏ?

 

Chú của Thẩm Thụ Diệc sao?

Loading...