Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 186

Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:35:14
Lượt xem: 37

Hôm đó, cuối cùng Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại cũng không có đi chơi chung với đám của Dương Khiêm Hòa. Hai người ở ở khách sạn ăn cơm, ngủ, làm một ít chuyện không thể miêu tả, đến tận tám, chín giờ tối mới ra khỏi phòng.

 

“A… Em đói quá, tự nhiên thèm thịt kho ghê.” Thịnh Văn Ngôn lười biếng kéo cánh tay Thẩm Tại, mềm yếu không xương dựa vào anh.

 

Tối ngày hôm qua đã đủ mệt rồi, hôm nay lại ở cả ngày trong khách sạn… Bây giờ cô kêu muốn đi ăn cơm tối là do sợ thú tính của Thẩm Tại lại nổi lên, táy máy tay chân. Cô không chịu nổi nữa rồi.

 

“Thịt kho? Vậy đi tới tiệm đồ ăn Trung Quốc đi.” Thẩm Tại nói.

 

“Ừm, em còn muốn ăn hào tươi, rau hẹ, hải sâm nữa.”

 

Thẩm Tại nghe tên món ăn, mỉm cười: “Em muốn ăn mấy món cực kỳ bổ dưỡng này à?”

 

“Đúng vậy.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Cũng muốn bồi bổ cho anh nữa. Anh hoạt động nhiều thế tổn hại cho sức khỏe lắm!”

 

Thẩm Tại thâm sâu nói: “Là ai cứ nằng nặc bảo không được nhỉ? Có vẻ em cố nói trái lòng mình chứ thật ra muốn anh tiếp tục chứ gì.”

 

“… Anh đừng có nghĩ nhiều thế, em nói thật đấy.”

 

“Không phải em bồi bổ cho anh là do không hài lòng với sự phục vụ của anh bây giờ à?”

 

Thịnh Văn Ngôn níu lấy tay anh: “Sếp Thẩm à, em sợ anh bị ảnh hưởng tới sức khỏe nên mới bồi bổ cho anh, không phải ý bảo anh không được. Ngài tuyệt vời lắm đấy, đừng có xuyên tạc lời nói của tôi có được không hả?”

 

Thẩm Tại cong môi: “Ừm.”

 

Hai người cười nói đi vào cửa tiệm, vừa ngồi xuống gọi thức ăn thì đã có người lên tiếng chào.

 

“Hi người đẹp.”

 

Thịnh Văn Ngôn thấy có mấy người nam nữ cùng đi tới, trong đó người chào hỏi cô chính là chàng trai tối qua đã giúp cô tìm được chiếc nhẫn. Thịnh Văn Ngôn nhìn anh ta gật đầu.

 

Nam sinh nói: “Nhẫn vẫn còn đó chứ?”

 

Thịnh Văn Ngôn giơ tay: “Còn, cảm ơn hai người tối qua đã giúp tôi.”

 

“Không cần khách sáo.” Người kia nói, “Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây, trùng hợp quá.”

 

“Ừm, đúng là trùng hợp, bạn trai tôi nói muốn tới đây ăn cơm.” Thịnh Văn Ngôn nói.

 

Người kia nghe thấy thì nhìn qua đối diện, Thẩm Tại đang ngồi đó, “Ồ thế à, vậy, vậy tôi với bạn về bàn ăn cơm nhé.”

 

“Ừm, được.”

 

Mấy người kia đi về hướng khác, vừa đi vừa quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói chuyện.

 

“Đó là cô nàng xinh gái mà hai cậu nói hôm qua đấy hả, đúng là đẹp thiệt đó.”

 

“Đúng chứ, tiếc là có bạn trai rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-186.html.]

“Ha ha ha cậu tuyệt vọng đi, bạn trai người ta cũng cực kỳ đẹp trai đó.”

 

“Chậc, ngày hôm qua đã gặp rồi, lúc đó tôi lật đật chạy, không dám xin WeChat…”

 

“Vậy mà cậu còn dám lên tiếng chào người ta.”

 

“Tại trùng hợp gặp nhau mà, sẵn tiện chứng minh cho mấy cậu biết là tôi không có nói xạo.”

 

 

Tiếng ồn ào xa dần, Thịnh Văn Ngôn nói với anh: “Lát nữa anh dặn nhân viên khách sạn, bảo là miễn phí tất cả khoản chi tiêu của khách ở phòng 803 và 807 nha.”

 

Thẩm Tại: “803 và 807?”

 

“Đúng vậy, phòng của hai người giúp em tìm nhẫn đó, coi như là em cảm ơn bọn họ.”

 

Thẩm Tại ừm một tiếng, rũ mắt nhìn menu. Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn anh, sợ anh không vui nên đổi chỗ, ngồi bên cạnh, “Em làm đúng chứ sếp Thẩm? Anh có ý kiến gì không?”

 

Thẩm Tại nhìn cô, “Không có.”

 

“Vậy thì tốt ~ em cũng cảm thấy nên làm vậy, người ta giúp em tìm nhẫn mà.”

 

Thật sự là Thẩm Tại không có ý kiến gì, người khác giúp mình, mình trả ơn, không nợ nần gì, không thành vấn đề. Chỉ là anh thầm nổi m.á.u ghen mà thôi.

 

Dĩ nhiên, với cái tuổi tác này, giai đoạn này, đã nghe cô giải thích nhiều lần vậy rồi mà anh còn ghen tị nữa thì thật kì cục. Vậy nên Thẩm Tại chỉ làm chút gì đó trên giường, còn bình thường thì không biểu hiện ra.

 

“Em có muốn để khách sạn tặng thêm ít quà cho họ không?” Thẩm Tại nói.

 

“Hả? Được không anh?”

 

Thẩm Tại kéo tay cô qua, nhìn chiếc nhẫn: “Em nói chiếc nhẫn này vô cùng có ý nghĩa với mình mà, bọn họ giúp em tìm kiếm thứ quan trọng thế này, đương nhiên là được.”

 

“Vậy đi.” Thịnh Văn Ngôn ngọt ngào tựa vào vai anh, “Tùy ông chủ quyết định á ~ ”

 

Thẩm Tại vỗ nhẹ lên đầu cô: “Bây giờ thì lại nghe lời nhỉ!”

 

“Có khi nào em không nghe lời anh đâu?”

 

Thẩm Tại: “Lúc anh là nhân viên phục vụ.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “……”

 

——

 

Ngày hôm sau, Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại mới tham gia với đám bạn bè, đi chơi cùng mọi người. Nói đi chơi vậy chứ thật ra là cùng nhau đi dạo ở khu nghỉ dưỡng, ăn uống, đánh bài, chỉ là một kỳ nghỉ phép bình thường.

 

Hai ngày sau, mọi người trở về. Anh về nhà lớn của nhà họ Thẩm, cô thì về nhà mình, đi thăm người thân và đứa con nít quỷ gào khóc đòi ăn.

 

Càng nhìn đứa nhỏ lại càng thấy đáng yêu, vì thế Thịnh Văn Ngôn ở nhà bố mình một tuần. Hôm thứ sáu, Lâu Ngưng gọi điện thoại rủ cô đi chơi, tối đó cô mới không ở nhà với em nữa.

Loading...