Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:13:31
Lượt xem: 29

Cô cứ đứng đó thôi là đã thu hút sự chú ý của người khác. Rất nhanh, có hai người đàn ông tới hỏi có phải cô gặp chuyện gì cần giúp đỡ không.

 

Thịnh Văn Ngôn cũng không ngẩng đầu: “Cảm ơn, tôi chỉ đang tìm đồ thôi.”

 

“Cô làm rơi cái gì? Tôi tìm phụ cô.” Người thanh niên kia rất nhiệt tình.

 

Thịnh Văn Ngôn: “Không…”

 

“Một chiếc nhẫn.” Đoạn Bình Hạ cũng đang tìm, nghe tiếng thì vội vàng nói, “Màu bạc.”

 

“Oh! Nhẫn à, được, tôi tìm giúp cô.”

 

“Tôi cũng giúp cho.”

 

Hai người thanh niên lập tức gia nhập đội ngũ tìm nhẫn, Thịnh Văn Ngôn nóng ruột, không quan tâm tới bọn họ, cúi đầu tiếp tục tìm. Khoảng bảy tám phút sau, một cậu thanh niên trong nhóm vui vẻ nói: “Tìm được rồi! Là cái này đúng không?”

 

Thịnh Văn Ngôn quay đầu, lập tức chạy tới, cô không thể nào quen thuộc chiếc nhẫn hơn được nữa, nhìn một cái là biết chính nó, vui vẻ nói: “Đúng là nó rồi!”

 

Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, sáng rỡ đến mức lóa mắt. Cậu chàng kia ngẩn ngơ, đưa cho cô, “Nó ở cạnh lùm cỏ…”

 

Cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh, chiếc nhẫn này rất quan trọng với tôi.”

 

Khuôn mặt cậu thanh niên ửng đỏ: “À, không có gì không có gì, không cần cảm ơn.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Cái đó, hai người cũng là khách của khách sạn này hả?”

 

Hai người kia nhìn nhau: “Đúng, chúng tôi đi với một nhóm bạn.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Ở phòng nào vậy?”

 

“Hả?”

 

“Tôi chỉ muốn hỏi là hai người ở phòng nào thôi. Có tiện nói ra không?”

 

Thịnh Văn Ngôn nghĩ, người ta bận rộn giúp mình thì mình phải trả ơn. Hỏi số phòng là để nhắn với khách sạn rằng cô sẽ trả toàn bộ tiền phòng và tiền phục vụ sau này của hai người họ.

 

“Tôi, tôi ở phòng 803…”

 

“Tôi ở 807.”

 

Hai người kia kịp phản ứng, kích động trả lời. Thịnh Văn Ngôn gật đầu: “Ừm, cảm ơn hai người, cảm ơn nhiều lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-183.html.]

“Không có gì, chỉ giơ tay nhấc chân một cái thôi mà.” Một người thanh niên do dự hỏi, “Vậy… Tôi có thể xin Wechat của cô không?”

 

Thịnh Văn Ngôn dừng lại, đột nhiên ý thức được mình kích động quá mức, có lẽ làm cho người ta hiểu lầm gì đó. Cô xua tay, định giải thích thì lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng.

 

“Thịnh Văn Ngôn.” Trầm thấp, cực kỳ không vui.

 

Thịnh Văn Ngôn chợt quay đầu, thấy Thẩm Tại với khuôn mặt âm u đang đứng cách đó không xa.

 

Vừa nãy, Thẩm Tại chơi bài với đám của Dương Khiêm Hòa. Nhưng anh không thích chơi bài cho mấy, Thịnh Văn Ngôn đi rồi, anh cũng hết hứng, chơi một lát rồi thôi.

 

Thẩm Tại nghĩ chắc cô sắp ngâm suối nước nóng xong nên muốn đi qua đón. Ai ngờ đi nửa đường đã gặp cô, hơn nữa còn nhìn thấy cô đang nói chuyện với hai cậu thanh niên nhìn cũng tuấn tú, bọn họ lại còn tán gẫu rất vui vẻ.

 

Thẩm Tại vẫn luôn biết Thịnh Văn Ngôn là một cô gái xinh đẹp. Anh cũng biết cả chuyện ánh mắt của đàn ông dễ dàng bị cô thu hút. Vậy nên lúc lại gần, nghe thấy chuyện người kia hỏi xin Wechat của cô, sắc mặt anh bỗng trầm xuống. Chỉ mới có một lúc tách nhau ra thôi mà.

 

“Thẩm Tại! Anh cũng đến đây hả?” Thịnh Văn Ngôn chạy chậm đến trước mặt anh.

 

Thẩm Tại rũ mắt nhìn cô: Em ngâm xong rồi hả?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Ừ! Xong rồi.”

 

“Vậy sao không về mà đứng đây làm gì?”

 

Giọng nói của anh quá mức lạnh lùng, điều này khiến Thịnh Văn Ngôn cảm giác được gì đó. Cô quay đầu liếc nhìn hai người kia, lại nhìn biểu cảm trên mặt anh, đột nhiên hiểu ra: “À! Là thế này, khi nãy em làm rớt chiếc nhẫn anh tặng em, sau đó em ở đây tìm thì trùng hợp gặp người tốt đi ngang qua. Bọn họ giúp em tìm nhẫn.”

 

Hai người thanh niên kia thấy cảnh tượng này, tự nhiên biết Thẩm Tại là gì của cô. Bọn họ lúng túng lên tiếng chào rồi lập tức xoay người đi.

 

Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh: “Sao thế? Không lẽ anh ghen à?”

 

Thẩm Tại không nói câu nào, kéo cô đi về. Thịnh Văn Ngôn bất ngờ, vội vàng phất tay tạm biệt với Đoạn Bình Hạ. Sau đó cô vừa bị dắt vừa bị kéo, ra khỏi khu suối nước nóng, đi tới trước thang máy của khách sạn.

 

Thang máy vẫn chưa xuống, Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn anh, nói: “Em không có nói dối đâu, sự thật là vậy đó.”

 

Đương nhiên là anh tin lời giải thích của cô. Chỉ là hành động xin Wechat và ánh mắt của hai người kia nhìn cô khiến anh chẳng thể nào thoải mái nổi.

 

“Em nói thật mà, em cũng không cho họ Wechat của mình nữa.”

 

Thẩm Tại nhìn cô, đột nhiên nói: “Sao không mặc quần áo đàng hoàng vào?”

 

Thịnh Văn Ngôn vẫn còn đang mặc đồ bơi và choàng khăn tắm lớn, “Chả là, em làm rơi nhẫn, cuống cuồng quá nên chạy ra ngoài ngay.”

 

Thẩm Tại cau mày, giơ tay kéo khăn tắm, che người cô lại kín kín chút: “Chiếc nhẫn kia có gì mà quan trọng thế?”

 

“Anh tặng em mà.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Mặc dù anh đã tặng em rất nhiều thứ, nhưng mà cái nhẫn đó thì khác. Nó có ý nghĩa riêng mà ~”

Loading...