Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-10-13 17:11:00
Lượt xem: 52
Thẩm Tại kéo tay dìu cô đứng lên: “Anh biết, nhưng phải về rồi, em đứng lên nào.”
Thịnh Văn Ngôn mượn lực kéo của Thẩm Tại để đứng lên, mềm nhũn tựa vào người anh: “Được rồi… Vậy bái bai, bái bai Lâu Ngưng, bái bai Dương Thánh ~ bái bai mọi người ~ ”
“Bái bai bái bai!”
Dương Thánh đứng dậy: “Sếp Thẩm cần giúp đỡ không ạ?”
“Không cần đâu.”
Thịnh Văn Ngôn cũng nói theo: “Không cần giúp! Thẩm Tại có thể dẫn tao về, anh ấy giỏi lắm đó!”
Thẩm Tại khẽ cười: “Im lặng nào.”
“Em không im ~” Thịnh Văn Ngôn nói, “Ưm, em đứng không vững, anh cõng em đi!”
“Được.”
Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ vai anh: “Anh khom xuống.”
“Ừ.”
Thịnh Văn Ngôn đứng không nhúc nhích, lớn tiếng nói: “Cao quá! Thấp xuống nữa!”
Thẩm Tại phối hợp: “Em lên đi.”
“Vẫn còn cao!”
“Thịnh Văn Ngôn, đừng lộn xộn nữa, mau leo lên đi.”
“Nhưng mà anh khom còn cao quá.”
Thẩm Tại quay đầu nhìn cô, Thịnh Văn Ngôn đang lơ mơ nhìn đâu đó chứ không nhìn anh. Anh hít nhẹ một hơi, lui về phía sau, đẩy người lên lưng mình.
“A a —— ”
“Ôm cho chắc vào, đừng ngã đó.”
“Anh làm nhanh quá!”
“Ai bảo em lề mề thế, anh phải loay hoay ở đây với em đến tận sáng chắc?”
“Đâu có.”
…
Giọng của hai người xa dần, bóng lưng của họ cũng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người. Thế là đám người nín nhịn cả đêm cuối cùng cũng trở nên kích động sau khi Thẩm Tại đi.
“Fuck! Đúng là đại tiểu thư của chúng ta mà, sao mà ngay cả Thẩm Tại cũng theo đuổi được nhỉ?”
Lâu Ngưng: “Hừ, là Thẩm Tại theo đuổi Văn Ngôn chứ bộ.”
“Thật không vậy?”
“Thật chứ, tôi mà lừa cậu thì sau này cứ cho tôi chơi thua đi.”
“Được đó! Chú Thẩm Tại trâu bò hơn Thẩm Thụ Diệc nhiều, Thịnh Văn Ngôn chỉ có lãi chứ không lỗ!”
“Lúc trước tôi còn cảm thấy chú ấy rất nghiêm khắc, nhưng giờ sao lại thấy cũng dịu dàng lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, nhất là khi nhìn Văn Ngôn đó, có vẻ ngọt ngào lắm.”
“Fuck, bữa sau bảo đại tiểu thư của chúng ta xuất bản giáo trình hướng dẫn đi, kêu là chiêu thức thu phục đại nhân vật.”
…
Mấy người ngồi đó nói chuyện sục sôi ngất trời, hoàn toàn quên mất chuyện chơi tiếp, Trịnh Kỳ bực bội đứng lên.
Lâu Ngưng liếc cô ta: “Sao thế? Chạy hả? Không được đâu nha cô Trịnh.”
Trịnh Kỳ nhếch môi: “Đi vệ sinh.”
“Ờm ~ vậy chờ cô đấy, tối nay chúng ta phải phân thắng bại rõ ràng. Cô đâu có bạn trai trợ giúp như Văn Ngôn đâu, đừng có chuồn nha.”
Trịnh Kỳ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-172.html.]
——
Sự nhộn nhịp của quán bar về đêm càng tràn lan trên phố, hai người vào trong xe, tiếng nhạc điếc tai và ánh đèn lập lòe đủ sắc đủ màu bị ngăn cách bên ngoài.
Thẩm Tại đỡ cô ngồi vào hàng ghế sau, vừa buông tay thì cô lại bò tới.
“Em không say, thật đó.” Thịnh Văn Ngôn ôm cổ anh nói, “Ngày mai phải đi làm mà ~ em giả bộ say thôi, vậy thì chúng ta mới về được.”
Hành động này khiến đường cong thân thể của cô dán sát vào người anh, đôi mắt Thẩm Tại tối đi, rũ đầu nhìn cô: “Em còn nhớ là phải đi làm à?”
“Ừ ~ nhớ chứ, dạo này bận lắm.”
“Bận mà còn tới quán bar chơi nữa à?”
“Ưm… tại Lâu Ngưng kêu, em từ chối nhiều lần rồi, hôm nay từ chối nữa không được.”
“Vậy anh thì sao?”
“Hả?”
Thẩm Tại đặt bàn tay lên eo cô, kéo người lại gần chút, “Hôm thứ bảy em nói thế nào hả, em bảo rảnh thì đến tìm anh. Cuối cùng em rảnh nhưng lại tới quán bar à?”
Thịnh Văn Ngôn nhớ lại, à hình như là vậy thật. Lúc đó cô đi vội quá nhưng đúng là có làm cam kết như vậy.
“À, vậy, bây giờ mình cũng gặp nhau rồi đó.” Nói xong, Thịnh Văn Ngôn lại tiếc rẻ, “Nhưng mà tới giờ về nhà rồi… Hay là vầy, trước khi về mình hôn một cái nhé?”
Cô vừa dứt lời thì đôi môi đã bị chặn lại. Không cần Thịnh Văn Ngôn nói, người nào đó đã ủ mưu từ sớm rồi.
Thẩm Tại xoay người đặt cô gái nhỏ tựa vào ghế.
Bóng đêm mập mờ đi đôi với mùi rượu phảng phất giữa hai người lập tức được phóng đại tăng lên vô số lần, các giác quan còn lại suy yếu, chỉ còn lại sự tê dại khi hai đầu lưỡi dây dưa mút lấy nhau.
“Sao em biết anh muốn dẫn em về nhà?” Những cái hôn rơi xuống không dứt, sau khi hơi buông ra thì Thẩm Tại khàn giọng hỏi.
Thịnh Văn Ngôn thở hào hển, “Lần nào anh cũng đưa em về nhà mà… Anh không có làm gì khác nữa.”
Cổ họng Thẩm Tại hơi nghẹn lại, “Sao em biết anh không muốn làm gì khác?”
Thịnh Văn Ngôn bối rối, đột nhiên không biết trả lời thế nào, chỉ là cô cảm thấy như vậy thôi, cứ đến mức đó thì Thẩm Tại sẽ dừng lại.
“Nhưng… anh là kiểu sẽ làm theo khuôn khổ mà.”
Thẩm Tại giận nhưng vẫn buồn cười, quỷ mới biết anh có muốn làm chuyện gì khác không. Mấy lần tiếp xúc trước, anh cũng không thể kìm nổi dục vọng nhen nhóm trong lòng. Nhưng bọn họ vừa bắt đầu không lâu, muốn cho cô chút thời gian. Cuối cùng dẫn đến việc Thịnh Văn Ngôn hiểu lầm?
Thẩm Tại đưa tay cầm lấy khuôn mặt cô: “Thế nên là em tin những thứ mình đã viết trong ghi chú đúng không?”
Thịnh Văn Ngôn: “Ghi chú? ”
Thẩm Tại: “Anh, không lên được?”
Thịnh Văn Ngôn chớp mắt, tính táo hẳn lên: “Anh! Anh nhìn lén ghi chú của em!”
“Em dám viết mà không dám cho anh nhìn à?”
“Cái đó là Dương Khiêm Hòa nói với em, không phải tự dưng em ghi như vậy…” Thịnh Văn Ngôn hơi lúng túng, nhưng men rượu đã xông lên, cô ngây ngốc hỏi một câu, “Vậy, là thật à?”
Khuôn mặt anh vẫn không thay đổi: “Em trả lời thử.”
“Em, em không biết.”
Thẩm Tại: “Vậy thì thử xem.”
“… Hả?”
Cốc cốc cốc ——
Lúc này cửa xe bị ai đó gõ vang, Thẩm Tại thả Thịnh Văn Ngôn ra, kéo cửa sổ xe xuống.
“Chào anh, tôi là lái xe thuê.”
“Làm phiền anh rồi.”
Người tài xế bước lên xe hỏi: “Anh muốn về đâu ạ?”
Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn, lạnh lùng nói: “Đồng Nguyệt Loan.”