Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-10-12 19:36:34
Lượt xem: 39
Phòng bệnh chợt yên lặng như tờ.
Thẩm Tại là ai thì cả Tôn Phái Bình và Thịnh Quốc đều biết, không chỉ vì anh là người nhà họ Thẩm mà còn bởi vì anh là người trẻ tuổi mà đã thành lập một công ty được đánh giá cao cả trong và ngoài nước.
Hai ông bà đã rút lui khỏi chuyện kinh doanh nhưng danh tiếng của Thẩm Tại thì vẫn như sấm bên tai. Vậy nên họ vẫn nể phục cậu trai trẻ tuổi này.
Nhưng hai người không ngờ người này lại là bạn trai của cháu gái mình…
Tôn Phái Bình khiếp sợ nhìn Thịnh Văn Ngôn, lúc trước bảo cô đi coi mắt thì cô cứ khăng khăng rằng mình có bạn trai, nhưng lúc đó bà không tin, chỉ nghĩ rằng Thịnh Văn Ngôn bịa chuyện để khỏi phải đi xem mắt thôi.
So với hai cụ ông cụ bà, người càng hoảng hồn hơn là Thịnh Thiên Hòa. Thẩm Tại là bạn tốt nhiều năm của ông, ông luôn đối xử với anh như là em trai ruột.
Thịnh Thiên Hòa ngây ngốc nhìn hai người hồi lâu mới nói: “Bạn gái gì? Thẩm Tại, cậu vừa nói gì chứ… Văn Ngôn là bạn gái cậu?”
“Xin lỗi, bởi vì chúng tôi vừa bên nhau không lâu nên chưa kịp thông báo cho anh.” Thẩm Tại nói xin lỗi nhưng khuôn mặt không chút nào là thấy có lỗi.
Thịnh Thiên Hòa xác định được câu trả lời thì biểu cảm càng sốc hơn, có trời mới biết ông đã tín nhiệm Thẩm Tại thế nào mới giao con gái mình cho anh, cũng thật lòng cảm thấy rằng Thẩm Tại sẽ như mình, dạy dỗ cho Thịnh Văn Ngôn với tư cách là người lớn.
Sao mà, sao mà bây giờ đã trở thành thế này rồi!
“Chuyện này, chuyện, chuyện này… sao đột nhiên vậy!” Thịnh Thiên Hòa nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Thịnh Văn Ngôn cũng hết hồn bởi sự thẳng thắn bất chợt của anh, nhưng sau khi hết bàng hoàng, trong lòng cô chỉ thấy ấm áp, giống như có người giúp sức, ủng hộ. Không cần sợ bất cứ điều gì.
Thịnh Văn Ngôn: “Có đột nhiên đâu ạ, là con thích Thẩm Tại, con theo đuổi anh ấy.”
Thẩm Tại khựng lại, nhìn cô.
Thịnh Văn Ngôn tiếp tục nói: “Ba, ông nội bà nội, giống như anh ấy nói vậy. Dù sau này thế nào, con sẽ làm tất cả những chuyện mà con phải làm, nhà họ Thịnh chúng ta không nhất định phải có con trai mới được.”
Thịnh Thiên Hòa còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, lẩm bẩm: “À, chuyện này, bố tin tưởng con…”
Vẻ mặt Tôn Phái Bình kỳ lạ, sự tham dự Thẩm Tại đã làm rối loạn hết tiết tấu, lúc này bà không biết nói gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-165.html.]
Ông cụ Thịnh nhìn Thịnh Văn Ngôn bằng ánh mắt thưởng thức hiếm thấy, theo truyền thống từ xưa tới giờ, đúng thật là ông cũng muốn một đứa cháu trai, nhưng khoảng thời gian này, ông có nghe về việc Thịnh Văn Ngôn đã làm việc thế nào ở Khải Thịnh. Bây giờ thấy cô kiên quyết như thế, ông cũng yên tâm phần nào.
Có lẽ định mệnh của nhà họ Thịnh chính là như thế.
Bọn họ già rồi, không xen vào được chuyện của người trẻ.
“Bố mẹ, hai người khoan hãy lo lắng về chuyện này. Bố mẹ đã chờ ở đây lâu lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi.” Thịnh Thiên Hòa cố gắng khống chế biểu cảm, nói với hai ông bà cụ.
Tôn Phái Bình: “Đứa bé —— ”
“Có người sẽ chăm sóc đứa bé, bố mẹ vào thăm nó sau đi.”
Ông cụ Thịnh thở dài, nói: “Được rồi, vậy bố với bà ấy về trước, có ở đây cũng gây ồn ào cho Điền Kiều thôi.”
Hai cụ ông cụ bà đi rồi, không khí tĩnh lặng lại.
Thịnh Văn Ngôn nhìn bóng lưng của họ khuất sau cánh cửa, cúi đầu liếc nhìn đứa bé sơ sinh nằm trên giường: “Này, em đừng quan tâm nhé, bọn họ thích nói chuyện khó nghe vậy đấy. Em đáng yêu lắm mà, hơn nữa chắc chắn sau này em cũng sẽ làm được nhiều chuyện có ích thôi.”
Đứa trẻ chắp đôi bàn tay nhỏ vào giữa ngực, nhúc nhích, chưa mở mắt ra được.
Thịnh Văn Ngôn khẽ cười, đưa tay chạm vào em bé, thấp giọng nói: “Nếu bọn họ không chịu đặt tên cho em, vậy thì để chị đặt cho nhé?”
“Văn Ngôn.” Thịnh Thiên Hòa gọi cô. Thịnh Văn Ngôn nhìn về phía ông.
“Con ở đây trông em đi, bố và ch…” Thịnh Thiên Hòa khựng lại, gắng gượng nuốt chữ chú xuống, nói, “Bố và Thẩm Tại ra ngoài nói chuyện.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức cảnh giác: “Nói gì chứ ạ, bố đừng nói chuyện gì quá đáng nha.”
Thịnh Thiên Hòa không biết làm sao: “Bố có nói gì quá đáng đâu.”
Thịnh Văn Ngôn kéo Thẩm Tại lại: “Là con theo đuổi anh ấy, bố có muốn mắng gì thì mắng con đây này.”
“Hơ cái con bé này.”
“Không có gì đâu.” Thẩm Tại vỗ nhè nhẹ vào đầu cô, “Sẽ nhanh thôi mà, em đợi ở đây đi, anh và bố em sẽ quay lại.”