Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-09-10 16:08:02
Lượt xem: 87
Vì thế anh đẩy nó ra rồi ăn một miếng trứng.
"Thế nào thế nào, có được không ạ?!" Cô gái nhỏ ngồi xuống ở bên cạnh, chống cằm, ánh mắt sáng ngời mà nhìn anh.
Thẩm Tại cũng không muốn dập tắt sự nhiệt tình của cô, chỉ là trứng gà trong miệng rất mặn, đặc biệt khó ăn. Anh nhíu mày, buông d.a.o nĩa xuống dưới ánh mắt nóng bỏng của cô: "Ý của Trần Siêu là bảo cô mua bữa sáng chứ không phải bảo cô làm bữa sáng."
"Hả?"
"Về sau không cần làm nữa."
"Không có việc gì đâu~ Có thời gian thì tự làm cũng được, tự làm càng tiện hơn mà."
"Không cần." Thẩm Tại nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Ý của tôi là, không thể ăn."
Thịnh Văn Ngôn: "......"
7 giờ 10 phút, hai người ra khỏi cửa.
Thịnh Văn Ngôn ngồi ở vị trí lái rồi khởi động xe, nụ cười trên mặt không duy trì nổi nữa.
Đó chính là lần đầu tiên cô làm bữa sáng đó, tác phẩm nghiêm túc như thế lại không thể ăn được sao!
Nhưng nhìn cũng được mà phải không......
Có phải ông chủ Thẩm quá kén chọn hay không hu hu??
Sau khi tới công ty, Thẩm Tại đi vào phòng họp, Thịnh Văn Ngôn tràn đầy đau lòng ngồi ở vị trí làm của mình mà ngủ gật.
Hôm nay dậy quá sớm rồi...... Cô thật sự rất mệt.
"Thịnh Văn Ngôn." Không được bao lâu, bàn đột nhiên bị gõ hai cái.
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt lên nhìn mắt người tới, "Sớm vậy...... Trợ lý Trần."
Mới vừa nói xong đã ngửi thấy được một mùi hương, sau đó cô liền thấy anh ta để một hộp giấy lên bàn của mình.
Trần Siêu: "Ăn đi."
"Cái gì?"
"Bữa sáng."
Thịnh Văn Ngôn mở ra nhìn nhìn, đúng thật là bữa sáng rất tinh xảo kiểu Tây.
Trần Siêu không đi, nói: "Buổi sáng hôm nay cô làm bữa sáng ở nhà cho Thẩm tổng sao? Ai bảo cô làm bữa sáng vậy."
"Không phải anh viết là chuẩn bị bữa sáng sao, tôi cứ tưởng phải tự mình đến nhà anh ấy làm. Hơn nữa, không phải làm ở nhà thì càng thể hiện là tôi tinh tế hơn sao."
"Làm mà ăn ngon thì đương nhiên là tinh tế, nhưng tay nghề của cô xác định có thể ăn được sao?"
"......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-16.html.]
Này!
Trần Siêu: "Được, coi như là tôi không viết rõ, về sau cứ mua là được. Còn nữa, cô ăn cái này đi."
Lời này làm Thịnh Văn Ngôn buồn bực trong lòng, nhưng đúng thật là cô đang bị đói, ít nhiều gì thì bữa sáng mà Trần Siêu mang đến cho cô khiến cô cảm thấy có chút cảm động.
"Cảm ơn anh nha trợ lý Trần, sao anh biết tôi chưa ăn sáng vậy."
"Sao tôi lại có thể biết được." Trần Siêu nói, "Tôi vừa mới đi mua đồ ăn cho Thẩm tổng, ngài ấy bảo tôi mang cho cô một phần."
Anh ấy bảo mang? Sao anh ấy lại biết cô chưa ăn sáng, mẹ nó, chẳng lẽ lại là do tiếng bụng cô kêu quá lớn sao?
Sắc mặt Thịnh Văn Ngôn hơi trắng lại.
Hôm nay không những không được làm một người đảm đang mà còn là một trợ lý với tiếng bụng rống to nữa......
Không hề vui chút nào cả.
——
Sau đó Thịnh Văn Ngôn tiếp tục đi theo Thẩm Tại làm trợ lý sinh hoạt ba ngày, tuy nói là trợ lý sinh hoạt vậy nhưng thật ra cũng không có nhiều việc sinh hoạt gì phải làm lắm.
Bởi vì mấy ngày nay trên cơ bản Thẩm Tại đều ở công ty, không có hoạt động gì cần ra ngoài nên cô không cần đặc biệt chuẩn bị thứ gì cả, chỉ có mua cơm và cà phê cho anh thôi.
Thời gian còn lại đều là Trần Siêu dạy cô xem một ít hạng mục đầu tư.
Cuộc sống này cứ thế trôi qua từng ngày, nhưng ước nguyện ban đầu của cô vẫn chưa có đạt được.
Thẩm Thụ Diệc còn chưa tới sao?!
Lại vài ngày sau, rốt cuộc thì Thịnh Văn Ngôn đã tóm được cơ hội để hỏi Trần Siêu một câu —— gần đây còn những thực tập sinh nào sẽ tới nữa không?
Trần Siêu: "Thực tập sinh đã tuyển xong hết từ một tháng trước rồi, cô là người cuối cùng được đi cửa sau đấy."
Thịnh Văn Ngôn: "...... Vậy, không còn ai được đi cửa sau nữa ạ?"
Trần Siêu liếc cô một cái, "Cô cho rằng chỗ này của chúng tôi là chỗ nào."
"Không phải, ý tôi muốn nói là không biết sẽ có họ hàng thân thích gì gì đó của Thẩm tổng tới thực tập hay không?" Thịnh Văn Ngôn nói, "Anh xem IZ của chúng ta ưu tú tới cỡ nào cơ chứ, có không ít sinh viên mới tốt nghiệp đang mơ ước được tới đây đâu, nếu con cháu họ hàng cũng mơ ước như vậy thì là chuyện ——"
"Reng!"
Đang định tiếp tục tìm hiểu thì đột nhiên điện thoại để bàn vang lên.
Trần Siêu: "Nhận điện thoại đi, đừng nói mấy chuyện này nữa."
Thịnh Văn Ngôn ủ rũ mà vâng một tiếng, nhấc máy nghe điện thoại.
"Bây giờ cô đi ra ngoài mua hộ tôi chút quà đi, là quà tặng cho trẻ con." Thẩm Tại nói.
Thịnh Văn Ngôn: "Dạ? Đi đâu mua ạ?"