Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:51:02
Lượt xem: 43
“Chậc! Em coi lại đi, gấp gáp quá rồi.” Thẩm Hàm nói, “Ý anh là em độc thân lâu quá rồi, có biết thanh niên bây giờ yêu nhau thế nào, rồi làm gì đâu. Em không được để thiếu một bước nào cả.”
Dương Khiêm Hòa phụ họa: “Cái này tôi đồng ý, gì mà xem phim nè, đi du lịch, khu vui chơi, còn tặng quà nữa, mấy cái này không thể thiếu được. À bình thường cậu có đâu có đi rạp chiếu phim đúng không?”
Thẩm Tại dừng lại. Lúc rảnh anh cũng có xem phim, nhưng lâu lắm rồi không đi ra rạp. Anh chỉ cảm thấy là xem phim ở nhà cũng được rồi, ra rạp rất bất tiện.
Dương Khiêm Hòa nhìn khuôn mặt anh là biết ngay mình đã đoán đúng, “Không lẽ chuyện cơ bản nhất mà cậu cũng không làm hả?”
Thẩm Tại: “Phiền lắm.”
“Sao lại phiền, ít nhất cũng phải chọn một chứ.”
“Không chọn.”
“Ê nè cậu —— ”
Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy vào, Dương Khiêm Hòa chợt im lặng.
“Văn Ngôn quay lại rồi à.”
Thịnh Văn Ngô lại ngồi xuống: “Người nhà gọi điện nên hơi lâu một chút.”
Thẩm Tại: “Sao thế em?”
Thịnh Văn Ngôn nhăn mũi, bất mãn nói: “Còn làm sao nữa, bà nội lại bắt em đi xem mắt. Nhìn em giống như cần xem mắt lắm à?”
Dương Khiêm Hòa vui vẻ, “Hai người vừa mới quen nhau đây nên chắc là bà không biết. Nhưng mà người nhà cô sắp xếp cho cô đi gặp mặt ai vậy?”
“Triệu Cảnh Hàng.”
“À! Tôi biết người này đó, cậu cả của nhà họ Triệu, một người tài giỏi đây mà.” Dương Khiêm Hòa nhìn Thẩm Tại bằng đôi mắt thâm sâu, “Tôi đã gặp anh ta mấy lần rồi, gia đình thì thôi khỏi nói. Còn dáng dấp à, có thể gây họa đó, con gái thích anh ta nhiều lắm. Đúng không Văn Ngôn?”
Dương Khiêm Hòa cũng hiểu sơ sơ về Thịnh Văn Ngôn, biết cô gái này yêu thích cái đẹp, vậy nên cố ý lấy chuyện này ra chọc ghẹo Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn lẩm bẩm: “Ừm… Nhìn có vẻ cũng đẹp trai thật.”
Dương Khiêm Hòa: “Đúng đó, nếu mà đi so với Thẩm Tại thì chỉ có hơn chớ không kém đâu.”
Ánh mắt Thẩm Tại nhàn nhạt, “À, rồi sao nữa?”
Giọng nghe không nghiêm trọng nhưng lại khiến người ta ngửi thấy mùi nguy hiểm khó hiểu.
Thịnh Văn Ngôn lập tức lấy lại tinh thần: “Hả? Sau đó? Thì, thì em cảm thấy là Triệu Cảnh Hàng chỉ đẹp bình thường thôi, làm gì có cửa so với anh… Không đúng không đúng, không phải đẹp bình thường, là phổ thông! Rất phổ thông!”
Giấu đầu lòi đuôi rồi,
Thẩm Tại đè chân mày lại: “Ý anh là người nhà em định thế nào nữa?”
Thịnh Văn Ngôn sờ mũi, cười hì hì: “Chuyện này hả, dĩ nhiên là em không nghe theo rồi. Bà em chỉ thích làm những chuyện hoa hòe, không cần quan tâm tới bà ấy. Em cũng cúp điện thoại giữa chừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-158.html.]
Nói xong cô nghiêng người qua, ôm cánh tay anh: “Bây giờ em đã có anh rồi, còn coi mắt cái gì nữa.”
Thẩm Tại nhìn qua: “Em biết là tốt.”
“Ừm ~ ”
Thẩm Hàm và Dương Khiêm Hòa cảm thấy con gái mà nũng nịu với Thẩm Tại là một điều vô cùng mới mẻ. Nhưng hiển nhiên, Thẩm Tại không cho hai người đó có cơ hội chiêm ngưỡng nữa, ăn cơm xong là chia ra mỗi người một ngả, còn mình thì đưa Thịnh Văn Ngôn về nhà.
Xe chạy đến dưới lầu, Thịnh Văn Ngôn cởi dây an toàn.
“Vậy em về nhé.”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn đẩy cửa, định xuống xe.
“Khoan đã.”
“Hả?”
“Cuối tuần em có rảnh không?”
Thịnh Văn Ngôn dựa vào cửa xe, cười đến mức mê người: “Anh muốn hẹn hò á ~ em rảnh chứ.”
Khóe môi Thẩm Tại cong lên: “Cuối tuần anh qua đón em.”
Thịnh Văn Ngôn hứng thú: “Đi đâu á?”
Thẩm Tại suy nghĩ, bày ra khuôn mặt thản nhiên: “Xem phim nhé?”
“Được thôi, em nghe Lâu Ngưng nói dạo này ngoài rạp mới ra một bộ phim, hay lắm.”
“Được, vậy thì mình xem phim đó.”
Lúc trước Thịnh Văn Ngôn rất hay đi xem phim, nhưng sau khi đi làm, công việc bận bịu, ngoại trừ tụ tập với bạn bè vào cuối tuần thì hầu như rất ít làm chuyện gì khác.
Thứ bảy, Thịnh Văn Ngôn ở nhà trang điểm thật chỉn chu. Để phù hợp với bầu không khí ngọt ngào của cặp tình nhân, cô lựa một bộ váy hoa hai dây kết hợp với một đôi giày vải đơn giản, vừa trong trẻo vừa hấp dẫn, đầy ngọt ngào.
Sau khi đi xuống lầu, Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại đã chờ mình bên ngoài.
Anh đứng bên cạnh xe, khoác lên mình một cái áo sơ mi và quần tây đen giản dị, anh tuấn cao ngất, khiến mọi người đi ngang qua không nhịn được mà ghé mắt nhìn.
Thịnh Văn Ngôn chạy chậm qua đó: “Anh đến lâu chưa?”
Khi nói câu này, cô vẫn chưa quen với chuyện hôm nay hai người ra ngoài, đây là cảm giác hoàn toàn mới mẻ với Thịnh Văn Ngôn, không bàn tới công việc, chỉ là một buổi hẹn hò đơn thuần.
Thẩm Tại cũng có cảm giác như vậy, có thể coi đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên sau khi cả hai bắt đầu mối quan hệ. Vậy nên khi thấy một cô gái mặc váy hoa đi tới phía mình, anh sững lại hai giây.
“Mới có mười mấy phút thôi.” Nói xong, Thẩm Tại lại nhìn xuống trang phục của cô, váy chưa tới đầu gối, đôi chân thon nhỏ thẳng tắp, sáng mịn nổi bật. Mặc như vậy đúng là thu hút sự chú ý của mọi người khắp thành phố.
Thịnh Văn Ngôn không để ý thấy ánh mắt của anh, chỉ nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, không là trễ.”