Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 154

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:20:32
Lượt xem: 40

Thẩm Tại: Em muốn tới Đinh Lan Các ăn không?

 

Từ khi rời khỏi IZ, Thịnh Văn Ngôn không tới đó ăn cơm nữa, mặc dù có lúc cô cũng âm thầm nghĩ về đồ ăn ở đó, nhưng Đinh Lan Các là nơi thuộc về Thẩm Tại, thế nên cô bỏ đi suy nghĩ đó ngay.

 

Bây giờ hai người đã ở bên nhau, cô không cần đắn đo kiêng dè gì nữa.

 

Thịnh Văn Ngôn: Ăn chứ ăn chứ, siêu thích luôn!

 

Thẩm Tại: Ừm, chờ anh.

 

——

 

Buổi chiều ở công ty không có việc gì làm, vậy nên Thịnh Văn Ngôn cất điện thoại, không muốn ngồi trong công ty chờ nữa. Cô đi xuống hầm để xe, chạy tới IZ. Cô cảm thấy rằng hình như bản thân mình không kịp chờ đợi mà muốn gặp anh ngay.

 

Đến IZ rồi, Thịnh Văn Ngôn quen đường quen lối, đi qua chào hỏi hai cô nhân viên ở bàn tiếp tân.

 

“Thư ký Thịnh! Sao cô tới đây?” Cô nhân viên kích động nói.

 

“Chậc, sao còn gọi thư ký Thịnh nữa…” Cô gái bên cạnh nói, “Sếp nhỏ của Khải Thịnh đó!”

 

“Xin lỗi xin lỗi, tôi kích động nên quên mất.”

 

Lúc còn làm việc ở đây, ngày nào cô cũng gặp hai người này, cũng thường xuyên tám chuyện.

 

Thịnh Văn Ngôn xua tay: “Gọi tôi bằng tên là được rồi mà.”

 

“Được thôi, Văn Ngôn, hôm nay cô tới đây làm gì vậy?”

 

Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi đợi Thẩm Tại.”

 

“À, tôi nghe nói IZ có hợp tác với Khải Thịnh trong một dự án đúng không?”

 

Thịnh Văn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, sau này hai bên sẽ là đối tác.”

 

“Vậy bọn tôi có thể gặp cô thường xuyên hơn rồi?”

 

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Tôi cũng nghĩ vậy đó.”

 

“Vậy có cần tôi gọi điện thoại thông báo cho thư ký Trần giúp cô không?”

 

“Không cần đâu, hôm nay tôi tới không phải vì chuyện công việc, chỉ có chút chuyện riêng thôi.” Thịnh Văn Ngôn nhìn thời gian, đã sáu giờ hai mươi lăm rồi, Thẩm Tại sắp đi xuống.

 

Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi ở đây đợi một lát là được.”

 

“À, được thôi.”

 

Thịnh Văn Ngôn rảnh rỗi thảnh thơi, tán gẫu với hai người: “Dạo này hai cô thế nào rồi?”

 

“Vẫn khỏe, Lệ Lệ còn có bạn trai mới nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-154.html.]

Thịnh Văn Ngôn: “Thật hả, anh ta thế nào? Cho tôi xem với.”

 

“Có hình đó, để tôi kiếm cho…”

 

Tới gần giờ tan việc, không có khách, bàn tiếp tân hơi lơ là công việc.

 

Thẩm Tại và Trần Siêu vừa ra khỏi thang máy thì đã thấy có người đứng dựa vào bàn tiếp tân. Cô đang nhỏ to tâm sự gì đó với hai nhân viên mà vui vẻ lắm, hi hi ha ha không biết đang cười cái gì.

 

“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại đi lên trước, kêu tên cô. Thịnh Văn Ngôn đang xem ảnh thì dừng lại, lập tức quay đầu: “Em đây!”

 

Thẩm Tại đi tới, còn mấy bước nữa thì dừng lại: “Anh bảo em chờ ở Khải Thịnh mà, sao em lại ở đây tán gẫu.”

 

Hai cô nhân viên thấy Thẩm Tại đi đến thì vội vàng cất điện thoại vào, đứng nghiêm… Còn một phút nữa mới tan ca, lúc nãy hai người có hơi thoải mái quá mức.

 

Khuôn mặt hai cô nhân viên toát lên vẻ lo lắng, hồi hộp vì lỡ bị sếp Thẩm bắt gặp hình ảnh “không nghiêm túc” của mình.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn hai người, nói: “Hôm nay em không có công việc gì nên tan ca sớm, cũng chạy tới đây luôn. À… Vừa nãy là em hỏi bọn Lệ Lệ xem dạo này IZ phát triển thế nào thôi. Dù gì cũng là đối tác mà, em quan tâm đến sự phát triển của công ty không quá mức chứ?”

 

Trong mắt anh có chứa ánh cười: “Tìm hiểu ở đây?”

 

Hai cô tiếp tân cũng hơi xấu hổ, cái cớ mà sếp Thịnh chế ra thật sự là… Hai người có biết gì đâu! Tiêu luôn, nhất định sẽ bị trách mắng rồi.

 

“Đúng vậy, ở đây đó, không được à?” Thịnh Văn Ngôn khẽ cúi đầu.

 

Thẩm Tại cong môi: “Được chứ.”

 

Hai người nhân viên sững sốt, nhìn Thẩm Tại. Khi nhìn mới phát hiện, đôi mắt của sếp Thẩm nhà họ cứ dán chặt lên người sếp Thịnh, dường như không quan tâm chuyện vừa rồi.

 

“Đi, đi ăn cơm thôi.”

 

“Vâng!” Thịnh Văn Ngôn lập tức muốn đi qua nắm tay anh, nhưng vừa giơ một nửa thì đột nhiên nhớ là bây giờ mình đang ở IZ. Thế là cô lại hết sức có chừng mực đặt xuống, “Mau đi thôi, em đói lắm rồi.”

 

Thẩm Tại nhìn thấy hết chút động tác nhỏ này, anh kéo bàn tay vừa thả xuống của cô qua, dắt tay Thịnh Văn Ngôn đi ra ngoài: “Anh đã bảo bọn họ chuẩn bị sẵn rồi, chúng ta qua là ăn được ngay.”

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn bộ dạng thản nhiên của anh khi nắm lấy tay mình, tim đập bình bịch lộn xộn: “… Ừm.”

 

Hai người nhân viên đứng phía sau ngây ra như phỗng, nhìn boss của mình và cựu thư ký Thịnh dắt tay nhau đi ra khỏi công ty. Họ sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới quay qua nhìn nhau.

 

“Cô thấy không?”

 

“Thấy.”

 

“… Không phải là mơ chứ?”

 

“Không phải.”

 

Đing ——

 

Một phút cuối trước khi tan ca, hai người vô cùng đồng bộ, cùng cầm điện thoại lên.

 

Các đồng chí!! Tin lớn đây!!!!!

Loading...