Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:45:49
Lượt xem: 35
Cuộc họp đột nhiên phát sinh, không nằm trong kế hoạch của Thẩm Tại, vậy nên thay quần áo càng không nằm trong kế hoạch của anh. Thật ra lúc đầu Thẩm Tại cũng định đi thay quần áo, chỉ là không ngờ cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Nếu chỉ có một mình, Thẩm Tại chỉ cần thay như bình thường là được, nhưng đối với Thịnh Văn Ngôn, anh là “người mắc bệnh”, không thể nào tự mặc quần áo.
Thẩm Tại nhận lấy áo sơ mi, do dự dừng lại. Thịnh Văn Ngôn thấy anh không mặc vào, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là do mình đứng đây nên anh không tiện thay. Thế là cô xoay người định đi ra ngoài, nhưng đi hai bước mới nhớ tay anh đang bị thương, khó cử động.
Cô quay đầu lại: “Anh tự mặc được không?”
Thẩm Tại nhìn cô, chỉ có thể lắc đầu: “… Không được.”
Tuân thủ theo nguyên tắc đầu tiên của công việc, Thịnh Văn Ngôn lại quay về.
Cô ho nhẹ một tiếng, đứng trước mặt Thẩm Tại, đưa tay cởi nút áo của đồ ngủ, “Anh đưa tay…”
“À.”
“Ừm, xoay qua bên kia… Đúng đúng, như vậy thì sẽ không đụng đến…”
Thịnh Văn Ngôn cao 1m67, thuộc dạng cao tầm trung trong số những cô gái, không hề lùn chút nào, nhưng khi đứng trước Thẩm Tại 1m86, nhìn cô lại có vẻ nhỏ con.
Cô đưa đôi tay dài giúp anh cởi áo ngủ ra, lúc cúi đầu lại bắt gặp khuôn n.g.ự.c và cơ bụng hiện rõ… thân thể cường tráng, đường cong nhìn hết sức quyến rũ. Đôi mắt cô chợt lóe lên, tai nóng ran, đầu lưỡi hơi ươn ướt.
Cô thầm tự mắng mình một câu, có liêm sỉ tí đi! Sau đó cô im lặng không lên tiếng, xoay người đi cầm áo sơ mi.
Mặc quần áo cũng không hề đơn giản, Thịnh Văn Ngôn nhón chân mặc áo vào cho Thẩm Tại, nhưng sợ làm đau tay phải của anh nên phải dè dặt hết mức: “Đau không? Như vậy có bị chéo tay không?”
Bởi vì đang giúp anh mặc quần áo nên hai người cách nhau rất gần. Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả thẳng vào da thịt.
Thẩm Tại còn định chọc ghẹo chuyện cô giúp mình mặc quần áo, nhưng khi ngón tay Thịnh Văn Ngôn lướt trên người mình, chạm rồi lại đi, hơi thở của cô vây quanh, khi vờn khi không… Người bị trêu lại chính là anh.
Thịnh Văn Ngôn: “Anh giơ tay lên đi, hơi giơ một chút là được, A… Anh đừng bất động vậy chứ.”
Quai hàm anh căng ra, rốt cuộc cũng nâng tay, phối hợp mặc áo sơ mi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-148.html.]
Tiếp theo là gài nút. Thịnh Văn Ngôn chỉnh xong áo sơ mi rồi thì đưa tay bắt đầu gài nút. Từ cúc thứ ba, tay cô bắt đầu quen với công việc, ánh mắt cũng không bị khống chế mà bắt đầu trộm liếc đâu đó.
Có thể thấy là Thẩm Tại có tập thể dục, đường cong và cơ bắp được duy trì, không phải kiểu cơ bắp quá nhiều, là kiểu khiến người ta rất muốn… sờ thử. Khuôn n.g.ự.c này, cơ bụng này… Hít hà… Còn có đường nhân ngư nữa… không biết sờ vào có cảm giác gì nhỉ?
“Mềm hay là cứng ta?” Cô đã cài tới cái nút gần bụng, gài lại thì không thấy gì nữa. Thịnh Văn Ngôn tiếc nuối, đầu óc vừa nghĩ đến đã bật thốt lên câu hỏi.
Hô hấp anh hơi chậm lại, bắt lấy cổ tay cô: “Em nói gì?”
Thịnh Văn Ngôn sợ hết hồn, bật thốt lên: “Tôi nói không biết mềm hay cứng.”
Thẩm Tại im lặng hồi lâu, lúc mở miệng thì giọng khàn mất: “Em đặt ngón tay đâu đó?”
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt, màu đỏ đã lan tới tận cổ, cô khẽ cong môi nhìn Thẩm Tại, con ngươi chấn động. Nhưng lòng háo thắng không cho phép cô thua trận, Thịnh Văn Ngôn nhất quyết mắt đối mắt với Thẩm Tại: “Tôi không có nói chỗ đó. Sếp Thẩm, anh đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tại cúi người, giọng hơi trầm: “Anh nói chỗ nào hả? Em đang suy nghĩ gì thế?”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Thẩm Tại rũ mắt nhìn khuôn mặt cô, đưa tay sờ lên đó: “Em đỏ mặt gì vậy?”
Lòng bàn tay anh rất nóng, áp vào gò má cô giống như là muốn thiêu đốt cả người cô vậy. Thịnh Văn Ngôn nghèn nghẹn nơi cổ họng, “… Tôi có đỏ mặt đâu.”
Nói dối. Rõ ràng là mảng da thịt đỏ ửng kia đã lộ ra cả, quyến rũ như cây thuốc phiện vậy.
Thẩm Tại không bị khống chế mà cúi đầu nhìn xuống, trong đầu đã chứa đầy những hình ảnh anh cắn xé môi cô đêm đó. Tất cả đều diễn ra bất chợt. Khi hai người kịp phản ứng lại thì môi Thẩm Tại đã dán lên môi cô rồi.
Là ấm áp, khô ráo, mềm mại… Cũng là cực kỳ kìm nén.
Thịnh Văn Ngôn sợ run tại chỗ, hai bàn tay vẫn còn đặt trên nút cài áo, nhưng có làm sao cũng không gài được.
“Không cần cài nữa, để vậy thôi.” Thẩm Tại nhanh chóng kéo ra khoảng cách, chỉ là ánh mắt không thể nào dời ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô.
Thịnh Văn Ngôn cứng đờ thả lỏng tay. Anh khẽ thở dài, đưa tay xoa tóc cô, “Anh đi họp đây, em tự chơi một lát đi.”