Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:07:54
Lượt xem: 58
“A lô?! Anh ở đâu vậy? Có ổn không?”
Thẩm Tại không ngờ tới cô gấp gáp như vậy, dừng một lúc mới nói: “Anh vừa nghe nói Vân Nghê gọi cho em, em đừng nghe con bé nói nhảm, không cần tới nhà anh giải thích đâu.”
“Nhưng mà, nhưng mà tôi nghe nói anh bị đánh.”
“Ừ, đúng là bị đánh thật, hơn nữa ông cụ còn nặng tay lắm.”
“Vậy con bé đâu có nói bậy đâu, tôi vẫn cứ tới thì hơn.”
“Anh đang trên đường về nhà rồi, hay là em tới Đồng Nguyệt Loan đi.”
Thịnh Văn Ngôn nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, khô khốc nói: “Vậy bố mẹ anh thì sao?”
“Không sao đâu, cứ đánh một trận là qua.”
“Nhưng sao lại đánh anh chứ? Anh cũng đã lớn rồi, hơn nữa cũng không đến nỗi mà…” Thịnh Văn Ngôn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế, ngơ ngẩn nói: “Ôi trời tôi và anh cũng đâu có bên nhau, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này rồi!”
Thẩm Tại miễn cưỡng nói: “Ai biết được, có lẽ do trước giờ mọi người thấy việc nào anh làm cũng là không chính đáng.”
“…”
Từ trước đến giờ, Thịnh Văn Ngôn luôn sống tự do thoải mái, cô không chối bỏ việc mình từng thích Thẩm Thụ Diệc, nhưng cô lại không thấy chuyện đó lại có mâu thuẫn gì với việc cô cũng thích Thẩm Tại cả.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, có lẽ là do người lớn tương đối bảo thủ, hoặc là bọn họ tưởng là vì Thẩm Tại mà cô và Thẩm Thụ Diệc mới không quen nhau.
Thịnh Văn Ngôn vẫn cảm thấy mình nên giải thích cho Triệu Thuận Từ nghe… Nhưng trước đó cô định tới Đồng Nguyệt Loan xem tình hình của Thẩm Tại đã.
Sau khi lo lắng không yên chạy tới nhà Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn nhập mật khẩu, bước vào nhà ngay.
“Thẩm Tại? Thẩm Tại!” Thịnh Văn Ngôn đi một vòng ở tầng dưới mà không thấy ai. Cô nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, lấy điện thoại ra gọi cho anh. Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy vào, Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Tại chỉ vừa về.
“Em đến nhanh thế? Anh tới bệnh viện băng bó rồi mới về.” Thẩm Tại đổi giày, giọng nghe hết sức ổn định, giống như không phải anh vừa đi bệnh viện mà chỉ là đi dạo đâu đó một vòng mà thôi.
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt, thấy ngay cánh tay phải của anh đang bị băng bằng vải trắng treo trước ngực. Cô lập tức chạy tới, không dám đụng, chỉ nhìn chằm chằm vào tay anh: “Nghiêm trọng thế à? Chuyện, chuyện là sao thế?”
Cô gái nhỏ nói chuyện mà giọng nói lại cuống cả lên, khóe môi anh khẽ cong lên, sau đó lại bị đè xuống: “Bị đánh, gãy xương.”
Thịnh Văn Ngôn khiếp sợ ngước mắt nhìn anh: “Anh cử động được không?”
“Tạm thời không được.”
“Vậy, bác sĩ nói thế nào, phải băng bó bao lâu?”
“Một hai tháng là ổn, không sao cả.” Thẩm Tại vừa nói vừa kéo cô đi vào phòng khách, “Em ngồi đi, em ăn gì chưa?”
Đã là lúc nào mà còn anh còn bình tĩnh như vậy nữa! Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình sắp nổ tung rồi: “Khoan đã, anh còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Thẩm Tại định nói không có, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô thế này, cuối cùng lại nói: “Lưng cũng đau lắm.”
“Vậy anh nằm xuống đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-145.html.]
Thẩm Tại ừ một tiếng, ngồi xuống ghế sa lon, “Chiều nay em không cần đi làm à?”
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn thời gian: “Tôi nhận được điện thoại là đi ngay… Buổi chiều không có chuyện gì, không đi cũng được. Còn anh thì sao?”
Thẩm Tại thảnh thơi dựa lưng vào ghế sa lon, “Anh vừa về nhà là bị đánh cho một trận, chưa ăn cơm nữa.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức nói: “Tôi gọi đồ ăn cho anh!”
“Ừ.”
Thịnh Văn Ngôn còn giữ phong thái của thư ký chuyên nghiệp trong đầu, gọi đồ ăn theo khẩu vị của Thẩm Tại trước giờ. Gọi món xong, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Vậy là, người nhà cảm thấy anh đang cướp …. bạn gái của Thẩm Thụ Diệc?”
“Bây giờ đã giải thích xong rồi.” Thẩm Tại nói, “Trong khoảng thời gian này em đừng gọi cho mẹ anh nói gì cả, để cho bà ấy tĩnh tâm lại đi.”
“Tôi không cần tự giải thích gì hả?”
“Chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải là tại em, cần em giải thích gì chứ?” Thẩm Tại nói, “Em yên tâm, anh đã nói rõ ràng rồi, em không liên quan đến Thụ Diệc. Còn anh thích em cũng là chuyện của anh.”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng anh không nên chịu đựng, oan uổng lắm…”
“Tính ra cũng không coi là oan.” Thẩm Tại cười, “Anh đã vượt ranh giới, đây là sự thật.”
“Vậy mà là vượt ranh giới gì chứ…”
Thẩm Tại có thể hiểu được sự kinh hoàng của người nhà, nếu là trước kia, bảo rằng anh thích cô gái mà cháu mình cũng thích, Thẩm Tại sẽ cảm thấy đó là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, càng không thể nào.
Nhưng bây giờ… anh chỉ cảm thấy, dù Thịnh Văn Ngôn thích ai, anh vẫn không thể nào buông tay.
——
Nửa tiếng sau, đồ ăn được đưa đến, Thịnh Văn Ngôn bưng thức ăn qua phía bàn uống trả nhỏ, giúp Thẩm Tại gỡ đũa. Thẩm Tại ngồi dậy, nhìn tay phải của mình, lại nhìn Thịnh Văn Ngôn. Cô biết anh không tiện gắp đồ ăn nên nói: “Hay là anh dùng muỗng nha?”
Thẩm Tại: “Có mấy món không múc được, em giúp anh gắp đi.”
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy chuyện này cũng có phần gián tiếp liên quan tới mình, bây giờ thấy anh thảm như vậy, cô không đành lòng. Cô gật đầu, ngồi một bên, giúp anh gắp thức ăn.
Thẩm Tại nhìn dáng ngồi khéo léo của cô, trong khóe mắt nở nụ cười không kìm lại được: “Thịnh Văn Ngôn.”
“Hửm?”
“Định hẹn trưa nay ăn cơm với em mà không được, hay là chúng ta ăn cơm tối chung đi.”
Thịnh Văn Ngôn liếc anh một cái: “Anh lại còn nghĩ đến chuyện cơm tối nữa nhỉ, ăn xong đàng hoàng bữa này rồi hãy nói.”
Nói xong, cô lại kẹp miếng thịt, đặt vào muỗng cho anh, nói: “Đúng rồi, trong lúc này anh có nên thuê dì giúp việc, hoặc là bảo Trần Siêu chăm lo gì thêm không? Anh bị thương vầy thì sinh hoạt thế nào.”
“Không cần đâu, anh không thích người khác đi tới đi lui trong nhà mình.”
“Nhưng như vậy thì anh làm chuyện gì cũng không tiện.”
“Nhưng nếu đó là em thì có thể.” Thẩm Tại thấy cô kinh ngạc nhìn qua, lập tức thu hồi nụ cười tươi quá mức này lại, “Ý anh nói là, anh đã quen với việc em ở nhà anh.”