Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-09-10 12:51:57
Lượt xem: 83

"Ừm."

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn kính chiếu hậu, nói: "Chỗ đó cũng không tệ lắm, vị trí rất đẹp, tôi rất thích, lúc trước tôi còn bảo ba tôi mua một căn...... À Thẩm tổng, quan hệ của anh và ba tôi là bạn bè tốt sao? Nhưng mà tôi thấy tuổi tác của hai người cũng cách nhau khá xa mà."

 

Thẩm Tại cũng không nói tiếp, nhưng Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn không để bụng, tự mình nói, "Ba tôi nói anh rất lợi hại, rất có mắt đầu tư, còn trẻ đã vậy còn không dựa vào người nhà mà xây dựng được sự nghiệp lớn như vậy, ông ấy nói tôi nên học tập anh. Tôi cảm thấy cũng đúng, ở chỗ anh chắc chắn tôi có thể học được rất nhiều thứ."

 

"Những gì mà học được về cách đầu tư thì tính là cái gì, kỹ năng mà giáo viên dạy trong trường đều là giả thôi, ra ngoài đi theo anh thực tập mới có thể hiểu cái gì mới là thật. Tôi thấy anh thật sự quá lợi hại, nếu năm 30 tuổi tôi cũng có thể làm được như anh, tôi liền cảm thấy tôi......"

 

"Yên lặng."

 

Thịnh Văn Ngôn đang thao thao bất tuyệt định đưa ra vô số lời khích lệ đa dạng cho Thẩm Tại thì bị nghẹn, thiếu chút nữa bị sặc.

 

Thẩm Tại ngước mắt, ngữ khí hơi tạo áp lực: "Khi lái xe không cần nói chuyện."

 

Thịnh Văn Ngôn khép miệng ngay lập tức.

 

Này, khích lệ cũng không nghe sao, tôi còn chuẩn bị vài trang bản thảo rồi đấy!

 

Thẩm Tại: "Còn nữa, đợi lát nữa tới nơi thì cô có thể lái xe về, sáng mai tới đây đón tôi là được."

 

"...... Được ạ, mấy giờ vậy?"

 

"7 giờ."

 

"?"

 

7 giờ! Gà trống còn chưa gáy đâu đấy!!!

 

Sắc mặt Thịnh Văn Ngôn đen lại ngay lập tức, chỉ thấy trong kính chiếu hậu, người đàn ông ngồi ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi nói: "Nhớ đúng giờ, tôi không thích đến trễ."

 

——

 

7 giờ là cái khái niệm gì chứ?!

 

Từ nhà cô lái xe tới nhà Thẩm Tại mất khoảng hai mươi phút, cô rửa mặt trang điểm phải đến nửa tiếng, vậy không phải 6 giờ cô đã phải dậy rồi sao?

 

6 giờ?!

 

Trong mấy năm giáo dục ép buộc cô còn chưa dậy sớm như vậy bao giờ đâu!

 

Thịnh Văn Ngôn về đến nhà rồi hùng hùng hổ hổ ném chìa khoá xe của Thẩm Tại lên bàn trà, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn đèn treo cổ trên trần nhà: "Ông chủ của một công ty vì sao lại phải dậy sớm như vậy chứ......"

 

"Tiểu thư cô đã về rồi sao, cô đã ăn cơm chưa?" Đúng lúc này, dì giúp việc trong nhà đi tới.

 

"Ăn qua rồi ạ." Thịnh Văn Ngôn hỏi, "Ba con đâu?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-14.html.]

"À, sáng nay ông ấy vừa đi Pháp rồi."

 

Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra: "Pháp?"

 

"Vâng, phu nhân ở nhà hơi buồn cho nên Thịnh tổng đưa bà ấy đi chơi, nói là hai tuần sau sẽ về. Cô không biết sao?"

 

"Con nào biết chứ." Ngay lập tức biểu cảm của Thịnh Văn Ngôn có chút khó nói, đứng dậy liền đi tới hướng cầu thang.

 

Đúng thật là cô không biết gì về hành tung của ba, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

 

Người ba này của cô, dù là trước kia hay bây giờ đều coi trọng tình yêu nhất. Từ khi còn nhỏ cô đã nhận ra, đứa con gái này là cô có rất ít ký ức được làm bạn với ông ấy. Sau khi mẹ cô mất, cô liền thấy người bên cạnh ông ấy thay đổi thành một người phụ nữ khác, vẫn là mãi một năm trước ông ấy ổn định với Điền Kiều rồi mới kết hôn.

 

Trở về phòng xong, Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng tháo trang sức ra rồi đi rửa mặt, cuối cùng rúc vào ổ chăn.

 

Mệt mỏi một ngày, hơn nữa ngày nay còn không thể nghịch điện thoại, cho nên giờ phút này cô chỉ nghĩ tới việc lướt Weibo một cách vui vẻ.

 

Nhưng mà, nhìn thời gian...... Sắp 12 giờ rồi.

 

Thịnh Văn Ngôn kêu rên một tiếng, ngày mai thật sự 6 giờ đã phải rời giường sao, có nên làm bậy hay không nhỉ.

 

Theo đuổi người ta cũng quá mệt mỏi rồi......

 

Hay bỏ cuộc nhỉ!

 

Ting ——

 

Đúng lúc này, điện thoại có tin nhắn tới, là Lâu Ngưng gửi qua WeChat.

 

【 Hình ảnh 】

 

【 Hôm nay có người thấy Thẩm Thụ Diệc ở hiệu sách! Chụp lén đó! Chia sẻ cho người chị em đấy nhé 】

 

Thịnh Văn Ngôn chấn động, click mở ảnh, phóng đại, phóng đại......

 

Trong ảnh, người nam sinh mặc áo hoodie trắng đang cầm mấy quyển sách, mặt mang nụ cười trò chuyện cùng người bên cạnh.

 

Ô ô ô...... Thật là đáng yêu mà.

 

Đáng yêu như vậy, cô không bỏ cuộc được rồi.

 

Thịnh Văn Ngôn nhắm mắt, khi mở mắt ra thì ánh mắt như đuốc, giống như đã hạ quyết tâm lớn gì đó ——

 

Sau đó liền đặt chuông báo thức lúc sáu giờ.

 

Vì Thẩm Thụ Diệc!

 

6 giờ ngày mai! Tôi có thể! Tôi có thể!

Loading...