Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:08:09
Lượt xem: 60
Thẩm Tại thấy cô cau mày đứng lại, cũng nhìn theo. Anh phát hiện chân cô chỗ tiếp xúc giữa da và giày đang sưng đỏ, có vẻ như bị trầy. Thẩm Tại vội vàng kéo người lại ghế ngồi.
“Sao em lại mang giày thế này ra ngoài?”
Lúc làm việc Thịnh Văn Ngôn chỉ thích mang giày cao gót, cô cảm thấy vậy mới có khí thế, khi nãy quên thay đôi khác mà đi ra luôn.
Từ trước tới giờ Thịnh Văn Ngôn luôn mang giày mới của hãng này mà có thấy trầy da đau mỏi gì đâu, nhưng sau đó suy nghĩ lại mới thấy. Mọi khi cô mang nó nhưng đâu có đi được mấy bước, hôm nay cô mang một đôi mới, lại đi suốt một con phố dài gần một tiếng đồng hồ.
“Tại đẹp.” Thịnh Văn Ngôn nói thẳng.
Thẩm Tại đứng trước băng ghế dài, không hài lòng nhìn cô: “Em đừng lúc nào cũng chỉ quan tâm đến việc đẹp hay xấu có được không?”
“Phải quan tâm chứ, bộ anh không quan tâm đẹp xấu chắc?” Thịnh Văn Ngôn khiêu khích nhìn anh, “Xấu thì anh có thích không?”
Thẩm Tại nhẹ xì một tiếng: “Luôn tự cho là đúng.”
“…”
“Cầm lấy.” Thẩm Tại đưa thức ăn cho cô cầm, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Văn Ngôn, nắm cổ chân cô.
“Này…. Anh làm gì vậy?”
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Đỏ quá rồi, em đừng mang nữa.”
Thịnh Văn Ngôn ngồi trên ghế, nhìn cảnh Thẩm Tại ngồi xổm cầm chân mình, tai nóng lên không thể kiểm soát. Cô mím môi, khẽ vén tóc, mái tóc xõa ra sau che mất vành tai đang đỏ.
“Ở đây là khu dành cho người đi bộ, không được lái xe.” Thịnh Văn Ngôn giả vờ cứng rắn, móc điện thoại ra, “Tôi bảo Lâm Khải đem đôi khác tới.”
Thẩm Tại nghe đến tên Lâm Khải là thấy không vui, lạnh nhạt nói: “Chờ cậu ta tới thì lâu lắm, em chờ nổi không?”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý, cô không muốn ngồi đây chờ lâu thế đâu.
“Vậy anh giúp tôi đi mua băng keo cá nhân nhé?”
Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Tại quay qua nhìn, gật đầu: “Được, em ngồi đây ngoan ngoãn chờ nha.”
“Ờm.”
“Còn nữa, không cần gọi cho thư ký của em đâu.”
Giọng Thẩm Tại nghe không thân thiện chút nào, Thịnh Văn Ngôn nghe thấy thì hơi cong khóe môi. Chậc, gato với Lâm Khải thế cơ à.
“Thẩm Tại, khoan đã.”
Thẩm Tại quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Dán băng keo vào rồi hẵng đi.”
“Tôi biết, ý tôi là anh vào cửa hàng tiện lợi, tiện tay mua khăn giấy và băng vệ sinh giúp tôi luôn.”
Thẩm Tại sắc mặt ngẩn ra: “Cái gì?”
“Băng vệ sinh đó. Ờm, anh thấy không tiện hả?” Thịnh Văn Ngôn lấy điện thoại di động ra, “Vậy để tôi gọi Lâm Khải.”
“… Loại gì?”
Thịnh Văn Ngôn ngừng động tác, thả điện thoại vào trong túi, vui tươi hớn hở nói, “Mua giúp tôi loại hằng ngày, ưm… phải là loại mặt bông.”
Mặt anh nghiêm túc: “À.”
——
Cả đời này Thẩm Tại chưa bao giờ mua băng vệ sinh. Sau khi mua băng keo cá nhân, anh đi tới kệ bán băng vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-133.html.]
Hằng ngày, mặt bông.
Thẩm Tại cầm hai bịch ở gần nhau lên, so sánh, hình như kích cỡ khác nhau… Cô có nói gì về chiều dài không nhỉ? Hình như không.
“Anh cần gì ạ?”
Một chàng trai cứ đứng trước quầy bán băng vệ sinh, hấp dẫn sự chú ý của người khác. Cô gái làm trong cửa hàng tiện lợi thấy mãi mà anh chưa mua, đi tới.
Thẩm Tại ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Bình thường con gái hay dùng loại này à?”
Nhân viên tiệm: “Chúng tôi bán rất nhiều loại, loại nào cũng bán chạy. Có vẻ anh thích loại này nhỉ!”
“…”
“Vậy anh muốn mua loại hằng ngày, loại ban đêm hay loại có miếng lót ạ?”
Chân mày Thẩm Tại nhíu nhẹ, trả lời: “Hằng ngày, mặt bông, dài… giống thế này đi.”
Nhân viên tiệm thấy anh có vẻ không biết làm sao, cuối cùng cũng hiểu ra, cười nói: “Anh có muốn hỏi lại bạn gái không?”
Thẩm Tại ngừng một lát, quay đầu liếc nhìn. Thịnh Văn Ngôn đang ngồi trên băng ghế đối diện cửa hàng tiện lợi, thấy anh quay đầu thì vẫy vẫy tay, dùng ánh mắt thúc giục anh mau lên.
Nhân viên tiệm nhìn theo tầm mắt anh, nói: “Cô gái kia thật xinh đẹp. Cô ấy là bạn gái anh ạ?”
Thẩm Tại lại quay đầu chọn lựa.
Nhân viên tiệm thấy anh không lên tiếng, nghĩ anh sẽ không trả lời. Vừa định đưa tay chọn lựa giúp thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông tuấn tú bên cạnh: “Vẫn chưa phải, nhưng đúng là người tôi thích.”
——
Thịnh Văn Ngôn chờ hoài thấy chán, qua một lúc lâu mới nhìn thấy Thẩm Tại xách túi đi ra.
“Anh chậm quá đó.” Thịnh Văn Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, oán giận nói.
“Chỉ có năm phút mà em cũng không chờ nổi à?”
“Đâu có… Rõ ràng hơn năm phút mà.”
Thẩm Tại đưa tay gõ xuống đầu cô. Thịnh Văn Ngôn: “A…”
“Không có kiên nhẫn.”
Nói xong, Thẩm Tại lấy băng keo cá nhân ra, ngồi xổm xuống. Thịnh Văn Ngôn thấy anh lại quỳ xuống, không kịp suy nghĩ, lập tức kéo tay anh: “Để tôi dán được rồi.”
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Không làm đại tiểu thư nữa hả?”
“…”
Thẩm Tại kéo tay Thịnh Văn Ngôn, không quan tâm cô thích hay không, cởi giày cô ra, dán băng keo cá nhân sát vào gót chân.
Động tác rất nhẹ, cẩn thận, giống như sợ cô bị đau vậy. Thịnh Văn Ngôn cúi nhìn, căng thẳng. Không phải bởi vì đau mà là vì hơi hoảng loạn. Cô không chịu nổi sự dịu dàng của Thẩm Tại, đây là thứ cô từng khao khát. Hôm nay nhận được thì hơi sợ.
“Em xem còn đau không?” Anh đột nhiên ngẩng đầu. Thịnh Văn Ngôn hốt hoảng nhìn đi nơi khác: “Chắc là không đâu, cứ như vậy đi.”
“Em đi thử đi, không được thì để anh bảo Trần Siêu đem đôi giày khác tới.”
“Không cần làm phiền anh ấy đâu, tôi muốn đi vệ sinh.” Thịnh Văn Ngôn lấy mấy túi đồ lại, lật ra xem, kinh ngạc nói, “Sao anh mua nhiều thế?”
Thẩm Tại: “Kích cỡ không giống nhau, em lựa một món đi.”
“Làm quá… Anh có thể đi ra hỏi tôi mà.”
“Vậy em dùng cái nào?”
Thịnh Văn Ngôn lục lọi, tìm được loại bình thường hay dùng, mở ra cầm một miếng: “Loại này là được.”
Thẩm Tại cầm túi, giả bộ liếc nhìn: “Ừ, anh biết rồi.”