Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 119

Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:30:48
Lượt xem: 50

Thịnh Văn Ngôn: “Vậy cũng đâu có liên quan tới anh!”

 

Miếng lạp xưởng đã được xiên vào nĩa, Thẩm Tại chưa ăn, lại bỏ xuống, nhìn cô, “Em lặp lại lần nữa xem?”

 

Câu này nghe quen quá. Có phải tối hôm qua anh cũng nói không? Sau khi nói xong, có phải bọn họ… Khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn trưng ra nét giận dữ nhưng trái tim đã nhảy loạn lên, sợ là đúng, lại sợ không đúng, cực kỳ mâu thuẫn.

 

“Anh, anh… Chúng ta, chúng ta hôm qua có phải…”

 

“Hôn rồi.”

 

“……”

 

Thịnh Văn Ngôn trợn mắt há mồm, ngồi cứng đờ trên ghế, Thẩm Tại thì lại cầm d.a.o lên cắt dứt khoát.

 

“Anh hôn tôi à?!” Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần, cao giọng lên. Bàn tay cầm nĩa của Thẩm Tại hơi ngừng lại, nói: “Em hôn anh trước.”

 

“Không đúng! Là anh kiên quyết hôn tôi, lúc tôi không thở được anh vẫn còn hôn!”

 

“……”

 

Thẩm Tại không lên tiếng, đương nhiên là không thể phản bác. Thịnh Văn Ngôn khó tin nhìn anh, bị sự thật quật vào đầu đến choáng váng. Tại sao có thể như vậy chứ, sao anh lại hôn mình, chẳng lẽ do… thích cô?

 

Nhưng làm gì có chuyện tự dưng thích! Cô chưa bao giờ thấy anh có ý gì với mình cả.

 

Hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Thẩm Tại lại xuất hiện ở nơi bọn họ uống rượu?!

 

Đầu óc Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn rối loạn.

 

“Thịnh Văn Ngôn.”

 

“Anh đừng nói chuyện!”

 

Đinh đinh ——

 

Lúc này điện thoại di động lại vang lên, Thịnh Văn Ngôn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngơ bắt máy.

 

“A lô, mày có ở nhà không, hôm qua thế nào rồi? Ui trời mày không biết đâu, hôm qua lúc chú Thẩm Tại xuất hiện ở đó tao sợ gần c.h.ế.t luôn. Mày cũng biết là hôm trước tao mắng chú ấy đó, vậy nên cả đời này tao không muốn gặp lại chú Thẩm Tại đâu… Ê, mày sao rồi?” Tiếng lải nhải của Lâu Ngưng không ngừng truyền ra.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn người đối diện, nói: “Không sao… Giờ mày tới đón tao đi.”

 

“Hả? Ừ, nhà mày đúng không, tao tới ngay.”

 

“Không phải, mày tới Đồng Nguyệt Loan, nhà của Thẩm Tại.”

 

Lâu Ngưng: “…?”

 

——

 

Thịnh Văn Ngôn làm gì còn tâm trạng ăn sáng, cô nhét vào miệng đại hai ba miếng rồi chạy ra ngoài cửa chờ Lâu Ngưng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-119.html.]

Thẩm Tại đi ra, thấy cô đứng ngốc ngoài đó nhìn đường xe chạy. Chân mày anh nhìu lại, đi tới, “Em có thể ở trong phòng đợi mà.”

 

“Không cần!” Thịnh Văn Ngôn nói, “Cậu ấy sắp tới rồi, tôi đứng đây đợi.”

 

Thẩm Tại cũng không thích mấy người bạn của cô, nói: “Sau này em đừng ăn chơi quậy phá với bọn họ nữa.”

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn anh: “Gì mà ăn chơi quậy phá chứ?”

 

Thẩm Tại nói tới đây là lại tức giận: “Em ngồi đó với một đống đàn ông, còn hôn nữa… Thế mà không ăn chơi gì nữa?”

 

Hôn???

 

Cô đã nói thế à?

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn anh một hồi, đột nhiên kịp phản ứng. Vậy nên do anh hiểu lầm tối qua cô làm chuyện như vậy nên mới nổi giận, hôn cô tới mức khó thở?

 

Thế là gì? Ghen sao? Anh ăn giấm của một người vô hình, bất thình lình nói hôn thì hôn.

 

“Anh chướng mắt với bộ dạng như thế của tôi à?” Thịnh Văn Ngôn hỏi.

 

Ánh mắt Thẩm Tại lạnh lẽo: “Nếu em còn dám làm vậy thì, Thịnh Văn Ngôn, hậu quả tự em gánh chịu.”

 

Bíp ——

 

Là tiếng kèn xe.

 

Thịnh Văn Ngôn quay đầu, thấy xe của Lâu Ngưng đang tới gần, cô nói: “Tôi là người trưởng thành, hậu quả gì tôi cũng có thể gánh chịu.”

 

Thẩm Tại trưng ra khuôn mặt rét lạnh trong nháy mắt. Nhưng Thịnh Văn Ngôn không thèm nghe anh dạy dỗ nữa, cô đi tới bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào.

 

“Đi thôi.”

 

Lâu Ngưng nhìn Thẩm Tại đứng cách đó không xa, ngượng ngùng nói: “Này, hay tao xuống xe nói xin lỗi với chú ấy nhé.”

 

Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác: “Xin lỗi gì?”

 

“Tao ngẫm rồi, hôm trước tao mắng chú ấy…”

 

“Fuck! Anh ấy có còn nhớ đâu, đi!”

 

Lâu Ngưng đành quay đầu xe: “Được rồi, mày còn chưa nói lý do tại sao ở nhà chú ấy kìa. Hôm qua chú ấy không chở mày về nhà à?”

 

Chính bản thân cô còn chưa tiêu hóa được chuyện hôm qua, bây giờ cô chỉ muốn rời xa Thẩm Tại, yên tĩnh lại. Thịnh Văn Ngôn vuốt cằm suy nghĩ, “… Chuyện này nói ra rất dài.”

 

 

Xe chậm rãi chạy khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thẩm Tại đứng tại chỗ, nhìn theo hướng xe chạy đi, đáy mắt chất chứa nỗi phiền muộn.

 

“Thẩm Tại, tôi không thích anh, anh xấu xa.”

 

Anh nhớ chính xác, tối hôm qua, cô đã nói như vậy.

Loading...