Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:02:13
Lượt xem: 52

“Tôi đang bảo bọn họ uống rượu với tôi…” Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười yêu kiều, “Anh nào cũng đẹp trai, được anh đẹp trai rót rượu nó phải khác chứ ~ “

 

Thẩm Tại: “…”

 

Thịnh Văn Ngôn giãy giụa: “Ấy, anh bỏ tay tôi ra, nắm tay tôi làm gì?”

 

Nhưng mà tay của Thẩm Tại chắc như tường đồng vách sắt vậy, cứ nắm lấy, cô không tránh thoát được. Lâm Khải thấy vậy thì đứng dậy, nói: “Anh là ai vậy, làm phiền anh bỏ tay cô ấy ra.”

 

Thẩm Tại liếc Lâm Khải, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt anh ta, sau đó anh nở nụ cười lạnh, phát cáu. Nhưng anh không thèm nói chuyện cùng đám thanh niên này, anh khinh thường.

 

Mọi người thấy Thẩm Tại không thèm quan tâm tới Lâm Khải thì quay đầu nhìn Dương Thánh và Lâu Ngưng, bọn họ bị hai người này kéo tới mà.

 

Thẩm Tại nhận thấy ánh mắt của mọi người, cũng nhìn theo, “Ai gọi bọn họ tới uống rượu?”

 

Ánh mắt anh lạnh lẽo, nghiêm khắc.

 

Khi thấy Thẩm Tại tới, Dương Thánh và Lâu Ngưng đã bị hù sợ muốn c.h.ế.t rồi, bây giờ nghe anh hỏi vậy, hai người càng cúi đầu thấp hơn, không dám thở mạnh.

 

“Uống rượu đấy thì sao, tôi thấy vui mà.” Thịnh Văn Ngôn đã say, mắt lờ đờ, đẩy anh ra, “Anh là Thẩm Tại đúng không?”

 

“Cô còn nhận ra à?”

 

“Sao không nhận ra chứ.” Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng, gương mặt làm nũng, “Chú Thẩm, đây là chuyện của con trẻ, chú bớt xen vào đi.”

 

“Bớt xen vào?”

 

Thịnh Văn Ngôn giống như đang nhảy trên miệng ngọn núi lửa nhưng không hề hay biết, “Đúng vậy, bọn tôi đều là người trẻ hết, thanh niên bây giờ chơi như vậy đấy ~ đúng không Lâu Ngưng?”

 

Lâu Ngưng, Thẩm Tại không hề xa lạ gì với cái tên này. Nhớ có một lần, người đó còn mắng anh là ngốc trong Wechat trên laptop.

 

Lâu Ngưng đang nấp, không ngờ lại bị Thịnh Văn Ngôn điểm mặt gọi tên. Cô ấy xanh mặt, vội trốn sau lưng Dương Thánh. Thẩm Tại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó xoay người, dắt tay Thịnh Văn Ngôn ra ngoài.

 

Thịnh Văn Ngôn yếu mềm không có sức lực, chỉ đành đểanh kéo đi, “Này, này này… Anh làm gì vậy, tôi không đi!”

 

Dương Thánh ngấm ngầm mắng Thẩm Tại sau lưng nhưng gặp người thật rồi thì ngay cả thả rắm cũng không dám. Anh ta nhìn cảnh Thịnh Văn Ngôn bị mang đi, lấy dũng khí nói: “Chú Thẩm!”

 

Thẩm Tại dừng lại, liếc nhìn.

 

Dương Thánh: “… Ách, tôi muốn hỏi là chú dẫn bạn tôi đi đâu?”

 

“Về nhà.”

 

“À… Thế không cần làm phiền chú, tôi đưa cậu ấy về được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-115.html.]

 

Thẩm Tại khẽ cúi đầu, gương mặt giống như có thể phóng băng bất cứ lúc nào.

 

Dương Thánh sờ mũi: “Được rồi… Vậy chú đưa cậu ấy về cũng được ha.”

 

Mọi người: “…”

 

Ánh đèn ở khu ngoài vẫn còn nhấp nháy rực rỡ, chai rượu ngã lung tung, khung cảnh xa hoa. Nhưng Thịnh Văn Ngôn đi rồi, hứng thú của mọi người cũng giảm hẳn.

 

“Dương thiếu, chuyện gì vậy, sao lại để người kia dắt cô Thịnh đi rồi?”

 

“Người đó là ai vậy?”

 

 

Thân phận và bối cảnh của người này cao đến mức mà con em nhà giàu như Dương Thánh, Lâu Ngưng cũng không thể so sánh được.

 

Hôm nay bọn họ tới đây để tiếp cận các cậu ấm cô chiêu này, nhất là Thịnh Văn Ngôn. Bọn họ không biết Thẩm Tại là ai, bây giờ thấy cả Dương Thánh cũng sợ Thẩm Tại thì rất kinh ngạc.

 

Lâm Khải hơi lo lắng nhìn ra cửa: “Dương thiếu, không có chuyện gì chứ, có cần dẫn cô ấy về không?”

 

“Dẫn về á? Cậu đi đón đi.” Dương Thánh đỡ trán: “Mẹ kiếp, sao chú ấy lại tới chứ?”

 

Lâu Ngưng buông tay, “Thôi kệ đi, Văn Ngôn cũng xỉn rồi, nên về thôi.”

 

Dương Thánh đành gật đầu: “Ra quân không thành.”

 

Hai người buồn bã, nhưng không ai lo lắng chuyện Thịnh Văn Ngôn đi với Thẩm Tại cả, bởi vì cả hai đều biết Thịnh Văn Ngôn ở bên Thẩm Tại sẽ tuyệt đối an toàn.

 

——

Một bên khác, Thịnh Văn Ngôn bị Thẩm Tại nửa dẫn nửa kéo đi ra khỏi quán bar.

 

Xe đã đậu ngoài cửa, Thẩm Tại nhét người ngồi vào hàng ghế sau, im lặng không lên tiếng cũng vào theo.

 

“Thầm tổng, chúng ta đi đâu ạ?” Tài xế ngồi phía trước hỏi.

 

Thẩm Tại nhìn về cô gái đã say bí tỉ: “Hiện tại cô ở đâu?”

 

Thịnh Văn Ngôn áp mặt vào lưng ghế trước, thở phì phò, nhìn chằm chằm anh: “Không nói anh biết đâu.”

 

“Thế tôi đưa cô về nhà bố cô.”

 

“Anh, anh muốn ông ấy mắng tôi đến c.h.ế.t đúng không!”

Loading...