Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:51:11
Lượt xem: 70
Ăn uống no nê cộng thêm ngủ suốt một ngày, cuối cùng Thịnh Văn Ngôn đã hồi phục sức khỏe. Mặc dù cơ thể khỏe mạnh, nhưng tinh thần vẫn héo queo.
Bởi vì từ đầu đến cuối, cô vẫn không thấy Thẩm Tại đến đây. Ngay cả Chu Linh Vận cũng đến xem cô, thế mà anh không có chút quan tâm nào đến cô…
Bận đến vậy à? Hay là… bận đi với Chu Tư Mạc, không còn tâm trí nhớ đến cô.
Thịnh Văn Ngôn bực bội nên cũng không tìm Thẩm Tại. Cho đến khi còn mọt ngày nữa là đi về, cô đi xuống lầu mới thấy anh ở dưới sảnh.
Anh đứng trước một nhóm quản lý khu nghỉ dưỡng, đám người kia đang nói gì đó, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Thịnh Văn Ngôn không đi qua, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào bàn tiếp tân.
“Này, Thịnh Văn Ngôn.”
Đúng lúc này, Chu Linh Vận cũng đi đến, Thịnh Văn Ngôn nhìn cô ta, lên tiếng chào.
“Lần này trở về, nhớ trông coi Thẩm Tại kỹ một xíu.” Chu Linh Vận bất thình lình nói câu này.
Thịnh Văn Ngôn ồ một tiếng, nói cho có lệ: “Trông thế nào, cô chỉ tôi thử xem.”
Chu Linh Vận đánh cô: “Đương nhiên là không để anh ấy ở chung với chị tôi. Tôi nói này, cô đừng để cậu nhóc Thẩm Thụ Diệc sáp lại gần, như vậy là không nên đâu.”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
“Có gì với Thẩm Tại rồi nhỉ? Dù Thẩm Thụ Diệc thích cô, cô cũng không được quen cậu ta, thế còn đạo lý gì nữa.”
“Có gì cơ..” Thịnh Văn Ngôn cười quái dị, lầm bầm: “Có xíu cũng đỡ.”
“Cái gì?”
“Không có gì, tôi nói tôi sẽ cố hết sức.” Thịnh Văn Ngôn nói đến đây thì hơi nổi nóng: “Tôi bị bệnh mà anh ấy cũng chưa từng đến thăm tôi.Căn bản là an ấy không quan tâm đến tôi, tâm trí đều bị chị cô hút đi mất rồi.”
“Có quan tâm cô mà.” Chu Linh Vận nói: “Nếu anh Thẩm Tại không nhờ tôi chăm sóc cô thì tôi chẳng thèm đến đâu. Cô tưởng tôi rảnh đến nỗi mỗi bữa đều đưa đồ ăn nước uống cho cô?”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Thật à?”
“Chứ gì nữa, anh ấy dặn tôi đấy.”
“Vì sao anh ấy không tới?”
Câu này cũng hỏi Chu Linh Vận, cô ta suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ không vui vì thấy Thẩm Thụ Diệc gần cô như vậy.”
Cô cau mày: “Tôi thân với Thẩm Thụ Diệc hồi nào? Tôi còn không biết lí do cậu ta chạy đến đây nữa kìa.”
Chu Linh Vận: “Cô cũng vậy thôi, dù sao… cô tự coi mà làm đi, chỉ cần cô đừng để chị tôi ở chung với anh ấy thì mấy chuyện khác, tôi cũng mặc kệ. À, tôi không giành Thẩm Tại với cô nữa.”
Thịnh Văn Ngôn liếc cô ta: “Cô nói cứ như cô giành được chắc.”
“…”
Chuyến bay khởi hành lúc hai giờ chiều, bây giờ bọn họ nên lên đường đến sân bay.
Chu Linh Vận sắp xếp xe đậu tại cửa sau của khách sạn, tài xế xuống xe mở cửa cho Thẩm Tại. Nhân viên khu nghỉ dưỡng nhanh chóng đứng ngoài cửa, nhìn Thẩm Tại ngồi vào xe. Lúc ngồi ổn định, anh vẫn chưa đóng cửa xe, anh xoay đầu nhìn ra ngoài, hiển nhiên là đang đợi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-100.html.]
Chu Linh Vận thấy vậy thì đẩy Thịnh Văn Ngôn tới: “Cô mau lên xe đi.”
Mặt mày cô ủ rũ, không tình nguyện mà đi qua mọi người, ngồi xuống cạnh Thẩm Tại.
Cửa xe đóng lại, hai người không ai nói gì.
“Sếp Thẩm, chúng ta đi được chưa?” Tài xế ngồi trước quay đầu lại hỏi.
Thẩm Tại gật đầu: “Ừ.”
Xe chậm rãi rời khỏi khu suối nước nóng. Dọc theo đường đi, cảnh vật bên ngoài tràn ngập màu xanh, cây cối cao thẳng, hoa cỏ hai bên tỏa hương thơm ngát. Phong cảnh ở đây rất đẹp, khiến tâm trạng người nhìn vui vẻ.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn chưa từng thưởng thức qua. Lúc đến, chỉ lo dán mắt lên người Thẩm Tại, không nhìn phong cảnh bên ngoài. Lúc về, mặt mày ngơ ngác, cảnh vật phồn hoa đều không lọt vào mắt.
Thật ra cô muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không xuống nước được.
Người như Thẩm Tại trải đời, nhiều kinh nghiệm, nhẫn nhịn giỏi hơn cô nhiều. Cô không nói chuyện, anh càng tự do tự tại, không chủ động bắt chuyện với cô.
Vì thế cơn giận của Thịnh Văn Ngôn càng tích tụ thêm, cuối cùng trực tiếp xoay người, nghiêng qua bên kia xe ngủ.
Nhiệt độ trong xe có hơi thấp, khóe mắt Thẩm Tại thấy người nọ dần dần im lặng, chân mày nhẹ nhíu lại.
“Chỉnh điều hòa lên cao một chút.” Giọng anh vang lên trong khoang xe yên tĩnh.
Tài xế thoáng nhìn qua kính chiếu hậu: “Vâng.”
Nói xong, Thẩm Tại quay đầu lấy tấm chăn ở phía sau, đắp lên người Thịnh Văn Ngôn.
Lúc Thịnh Văn Ngôn mơ màng ngủ thì cảm nhận có thứ gì đó đặt lên người, cô lập tức mở mắt, giây phút quay đầu lại, cánh tay Thẩm Tại còn chưa kịp thu lại.
“…”
“…”
Thịnh Văn Ngôn quan sát anh, đột nhiên đẩy chăn qua một bên: “Tôi không đắp.”
Cơn giận tự dưng bộc phát, chắc là do tích lũy quá lâu.
Thẩm Tại cụp mắt, nhìn cái chăn trên chân mình, nói: “Cô muốn bị sốt nữa à?”
“Tôi đâu có dễ bệnh.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Với lại, dù tôi có bị sốt thì cũng không ảnh hưởng gì đến anh.”
Thẩm Tại cười lạnh, khó có được bị lời nói của cô kích thích. Anh cất giọng, cách nói chuyện không giống với tác phong xưa nay: “Không ảnh hưởng đến tôi, vậy ảnh hưởng tới ai? Thẩm Thụ Diệc à?”
Thịnh Văn Ngôn: “… Cũng không ảnh hưởng đến cậu ta.”
“Vì một cuộc điện thoại mà nó ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, bỏ xó một đống công việc của công ty. Bố nó còn đến tìm tôi đây, cô nói xem có ảnh hưởng không?”
Thịnh Văn Ngôn nào biết nhiều chuyện như vậy, cô cũng thắc mắc, sao cô đang nói chuyện với Dương Thánh mà cậu ta lại xuất hiện.
“Tôi không có gọi cho cậu ta, cũng không mượn cậu ta đến thăm tôi! Cậu ta đến hay không, tôi chẳng để tâm đâu.” Thịnh Văn Ngôn bùng cơn giận, lúc nói ra thì lại thành tủi thành: “Tôi đang bị bệnh, nhưng thứ anh để ý bây giờ làtôi có ảnh hưởng đến cháu trai anh không à? Đáng lẽ anh nên quan tâm xem tôi đã khỏe hơn chưa?!”
“…”