Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 5: Vô Thanh Báo Thù 7
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:32:42
Lượt xem: 1,765
Sau khi “Khóa tu Thiền” rời đi, một nhóm “Tổ chức bảo vệ động vật” mới đến.
Tất nhiên đây là danh xưng tự phong của họ, trên thực tế trong số này không có ai là chuyên ngành động vật học hay có trình độ cao đẳng trở lên.
Những bác trai bác gái năm sáu mươi tuổi đầy đặn này xách theo rùa và xô đựng cá đến phóng sinh, vui vẻ dùng cách này để cố gắng tích đức.
“Có khi nào, con rùa này thực chất là rùa cạn không?”
Lần thứ ba nhìn thấy con rùa quay đầu bò lên bờ, tôi không nhịn được mà lên tiếng.
Nhưng hiện trường hỗn loạn và ồn ào, không ai nghe thấy.
“Nó cũng sẽ đến nơi không thích hợp với nó, Giang tiểu thư, cho dù nó không biết gì, chẳng lẽ nó đáng c.h.ế.t sao?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh trung học mặc đồng phục cũ, đeo cặp sách.
Xét về ngoại hình, cô bé trông rất bình thường, không có gì nổi bật, thậm chí chiếc kẹp tóc hình con thỏ trên đầu còn có vẻ hơi quê mùa. Nhưng ánh mắt cô bé nhìn người khác rất chăm chú, khiến người ta có cảm giác như mình là câu cuối trong đề thi đại học của cô bé.
“Em tìm chị có chuyện gì sao?”
Cô bé lấy ra từ trong cặp sách một chiếc hộp gỗ được bọc vải, giọng điệu quả quyết: “Vệ Dao không giống như những gì trên mạng nói, chị ấy tuyệt đối không thể bị mèo báo thù g.i.ế.c chết.”
Tôi không để ý đến câu nói này, mà hỏi ngược lại: “Sao em biết chị ở đây?”
"Không khó tìm đâu. Trên mạng đã lâu không có ảnh chụp lén chị ở phim trường bị lộ ra, bộ phim thứ hai của đạo diễn Bạch Ngọc, chị cũng không thể nào lúc này lại giở chứng ngôi sao. Vậy nên tôi đoán chắc là vì lý do nào đó, chị cần phải rời khỏi đoàn phim. Nơi này phải là một nơi không thể chụp ảnh, nếu không sẽ nhanh chóng bị mọi người biết đến. Tôi đã tìm kiếm trên bản đồ điện thoại tất cả những địa điểm trong vòng 20 km xung quanh, gần đây rõ ràng không có sòng bạc, vậy thì chỉ có thể là chùa chiền thôi. Cảm ơn đoàn phim của các chị đã chọn một thành phố nhỏ như vậy, nếu không thì khó tìm lắm."
Tôi há hốc mồm, "Chị không phải cảnh sát, em tìm chị cũng vô ích."
Cô bé gật đầu, dùng giọng điệu như một học sinh giỏi nhận giấy khen nói: "Tôi biết."
Cô bé tự mình kể Vệ Dao là chị gái của mình, trong hộp gỗ đựng một số thư từ qua lại và giấy chuyển tiền.
"Chị Vệ Dao đã hỗ trợ tôi từ trước khi ra mắt, quyên góp cho tôi từ tiểu học đến hết trung học, mỗi tháng chúng tôi đều viết thư cho nhau để nói về tình hình gần đây. Tuy chị ấy không nổi tiếng như chị, nhưng luôn rất ngưỡng mộ chị... Chị ấy không phải cố ý bắt chước chị."
Người nổi tiếng làm từ thiện ở một mức độ nào đó là một phương thức PR, tôi không ngạc nhiên khi lật xem những mảnh giấy trong hộp gỗ.
Nhưng những giấy chuyển tiền này quả thực là từ rất lâu rồi, khi đó cô ta chưa phải là người nổi tiếng.
Ngày tháng cuối cùng trên thư là hai tháng trước khi cô ta chết.
"Sau này tôi mới biết gia đình chị ấy cũng không có nhiều tiền, nhưng chị ấy rất thích xem bộ phim "Nụ hôn vườn hồng" mà chị từng đóng, nữ chính trong phim nghèo nhưng tốt bụng, luôn ấp ủ ước mơ. Chị ấy sẽ gửi một nửa số tiền đi làm thêm cho tôi, đi làm idol ở các sân khấu nhỏ, bởi vì chị ấy là một người rất thích mơ mộng, chẳng phải nữ chính đều như vậy sao?" Cô bé nhìn tôi đầy kiên định, "Nữ chính sẽ không dẫm c.h.ế.t mèo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-5-vo-thanh-bao-thu-7.html.]
Tôi nghĩ có lẽ nên giao những manh mối này cho cảnh sát Cố, bỗng nhiên từ xa tiểu hòa thượng vội vàng chạy đến, mồ hôi nhễ nhại, "Thí chủ, Giang... Giang thí chủ!"
Thấy có người ngoài, cậu ta lại ngậm chặt miệng, kéo tôi sang một bên, sau đó mới hạ giọng nói: "Những con thỏ nuôi... đều c.h.ế.t hết rồi!"
-
Xác những con thỏ nằm bên cạnh rừng trúc, như thể chỉ đang ngủ say.
So với vụ án mạng, mấy con thỏ rõ ràng không gây ra bất kỳ sự kinh ngạc nào, chỉ có vài tiếng "A Di Đà Phật".
Sư trụ trì đích thân đào hố để chôn những con thỏ trong rừng trúc, nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đào được hai nhát đất thì phải nghỉ ngơi một lúc.
Từ xa vọng đến tiếng các bác lớn tuổi trò chuyện, đang nói về truyền thuyết của ngôi chùa này.
"Có nhiều ngôi sao đến đây sao?"
"Đúng vậy, ông biết ngôi sao Hong Kong Sở Mục chứ? Những năm 90 nổi tiếng khắp nơi... Trước khi ra mắt chẳng ai biết đến, đến đây cầu nguyện một cái, liền trở thành ngôi sao lớn!"
"Nhiều thương gia lớn cũng phát đạt ở đây, hãy nhìn những ngọn đèn được cúng dường này..."
Giữa những lời bàn tán cũng có tiếng nghi ngờ nho nhỏ, "Nhưng Sở Mục sau đó, chẳng phải đã c.h.ế.t sao?"
Trên người những con thỏ đã được phủ vài lớp đất, sư trụ trì đứng dậy, khom lưng, "Giang tiểu thư, chắc cô phải về rồi."
"Tại sao?" Tôi không khỏi nhíu mày, "Sở Mục lão sư cũng từng đến đây sao?"
Là thần tượng thời thanh xuân của tôi, anh ấy từng nổi tiếng một thời, làm mưa làm gió khắp châu Á. Nhưng lại ra đi khi tuổi đời còn trẻ ở tuổi 45, nuốt vàng mà chết.
Những tờ báo lá cải hạng ba thì nói anh ấy bị trầm cảm, có tờ thì nói anh ấy đắc tội với băng đảng địa phương, cũng có người nói anh ấy sa đọa quá độ, hít thuốc quá nhiều...
"Tôi không rõ. Hơn nữa, trên đời này ai rồi cũng phải ra đi, cậu ta thì có gì khác biệt đâu?"
Chùa sắp xếp cho tôi xuống núi ngay vào ngày mai.
Trở lại chính điện, cô bé kia đã ôm cặp sách ngồi bên bồn hoa, nhìn thấy tôi như mèo hoang gặp được chủ nhân.
Tôi bật cười xoa đầu cô bé, "Ngày mai chị phải đi rồi. Xin lỗi, chị không giúp được em."
Cô bé gật đầu, vẫn đi theo tôi.
Nếu là bình thường, vệ sĩ sẽ đuổi cô bé đi. Còn bây giờ tôi chỉ có thể mặc kệ cô bé.