Chu Diễm Hồng vừa nghe liền nổi đóa, xắn tay áo hét ầm lên với bố tôi.
“Đồ g.i.ế.c heo, anh có ý gì hả? Ý anh là con tôi không bằng con nhỏ kia chứ gì?”
“Con tôi thì tôi dạy sao là chuyện của tôi, tới lượt anh xen vào chắc?”
“Con gái anh là do tôi đẻ ra, tôi nói hai câu là có lý. Còn thằng con tôi có liên quan gì tới anh? Mày là bố nó chắc?”
Chu Diễm Hồng nói năng thật sự vừa chua ngoa vừa khó nghe.
Câu cuối cùng khiến Tề Tráng trợn mắt nhìn chằm chằm bố tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ quét qua quét lại giữa bố tôi và Chu Diễm Hồng.
Bố tôi cũng không ngờ Chu Diễm Hồng có thể vô liêm sỉ đến mức ấy, là đàn ông mà ông còn cứng họng không nói nên lời.
Tôi kéo tay bố, bước lên phía trước, nhổ một bãi nước bọt thẳng vào mặt Chu Diễm Hồng:
“Bà cũng xứng chắc?”
Chu Diễm Hồng thấy tôi dám đứng ra bảo vệ bố mình, liền giơ tay định tát tôi một cái.
“Con nhỏ ăn hại, mày vừa nói cái gì?
“Nhận người khác làm cha rồi quên cội nguồn hả?
“Không có mẹ sinh mày, mày c.h.ế.t từ lâu rồi cũng chẳng ai biết xác mày vứt đâu!”
Bố tôi lập tức kéo tôi ra phía sau, trừng mắt nhìn Chu Diễm Hồng đang định ra tay với tôi.
“Sao nào Chu Diễm Hồng, giờ còn định đánh con gái tôi nữa à?”
Bố tôi làm nghề g.i.ế.c heo hơn chục năm, thân hình to lớn vạm vỡ, chỉ một cánh tay thôi cũng to bằng cái đầu của Chu Diễm Hồng.
Câu nói vừa rồi của ông khiến Chu Diễm Hồng sợ đến mức đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, chỉ dám đứng đó gào mồm, không dám tiến thêm nửa bước.
Tề Tráng thì khỏi phải nói, vốn dĩ đã là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Lúc này chỉ biết kéo Tề Vạn Tài đứng nép ở phía sau cùng, miễn cưỡng đóng vai người hòa giải, ra vẻ dằn xuống cho xong chuyện.
“Đi thôi, chấp làm gì với cái nhà đồ tể đó?
“Đợi đến lúc Vạn Tài nhà mình thi đỗ thủ khoa, đậu đại học, để họ phải ngước lên mà ghen tỵ.”
“Đến khi đó, tôi muốn xem cái thứ g.i.ế.c heo đó còn dám nói con trai tôi dốt hay không.”
Chu Diễm Hồng thấy có bậc thang để xuống, liền nhanh chóng hùa theo Tề Tráng, nhổ toẹt một cái, vừa chửi bới vừa kéo Tề Vạn Tài về nhà.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi quay sang nhìn bố mẹ mình, nét mặt nghiêm túc:
“Bố mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để Tề Vạn Tài đạt được hạng nhất.”
Tôi đã nói vậy, và tôi cũng thực sự làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-bi-dua-cho-nha-do-te/3.html.]
4
Từ sau lần cô Lý đến thăm nhà, nhà Tề Vạn Tài bên cạnh lại càng náo nhiệt hơn trước.
Mẹ tôi kê cho tôi một cái bàn nhỏ dưới gốc cây trong sân.
“Duyệt Tâm à, trong nhà ánh sáng kém, đọc sách hại mắt lắm. Ban ngày con học ngoài sân cho sáng, nếu trời nóng quá, mẹ sẽ lên trấn mua cho con cái quạt.”
Vừa hay lúc đó Chu Diễm Hồng đi ngang qua sân nhà tôi, nghe thấy vậy, lập tức cũng kê một cái bàn cho Tề Vạn Tài ngoài sân, rồi chạy lên trấn mua về một chiếc quạt y chang như mẹ tôi mua.
Bố tôi đi chợ g.i.ế.c heo, mẹ thì ngồi trong sân cùng tôi đọc sách, học kiến thức mới với tôi, còn giúp tôi luyện chính tả.
Phần lớn thời gian, mẹ tôi còn học chăm hơn cả tôi.
Chu Diễm Hồng cũng bắt chước mẹ tôi, kéo ghế ngồi cạnh Tề Vạn Tài, làm bộ làm tịch cầm sách đọc cùng.
Nhưng bà ta vốn không có tinh thần học hành, đọc chẳng hiểu gì, lại không có kiên nhẫn.
Chỉ xem được hai phút là ném sách sang một bên, gọi cả đám bà con thôn nữ lại tụ họp trong sân nhà tám chuyện.
Tề Vạn Tài bị ồn đến mức chẳng thể tập trung học nổi.
Chu Diễm Hồng thì chỉ biết nói:
“Mẹ đang ngồi cạnh học cùng con còn gì, thế mà cũng học không vào à?”
Tề Tráng cũng suốt ngày đánh mắng Tề Vạn Tài không ngừng.
Chỉ cần điểm của anh ta tụt một chút là bị Tề Tráng cầm gậy ra đánh.
Hàng xóm trong làng nhìn thấy cũng không đành lòng, đều kéo đến khuyên can.
Nhưng Tề Tráng mặt dày nói một câu: con tôi tôi dạy, căn bản chẳng thèm nghe lời khuyên của ai.
“Ông đây từ nhỏ bị đánh mà vẫn lớn lên đàng hoàng!
“Cha tôi còn nói: ‘Dưới roi vọt mới ra con ngoan.’ Học không tốt, tao đánh cho tới khi nó học tốt mới thôi!”
Hàng xóm đến khuyên với lòng tốt, cuối cùng còn bị Tề Tráng chửi mắng ngược lại.
Từ đó về sau, Tề Vạn Tài có bị đánh thế nào, cũng chẳng còn ai dám xen vào nữa.
Tội nghiệp cho Tề Vạn Tài.
Được “giúp đỡ tận tình” bởi Chu Diễm Hồng và Tề Tráng, thành tích của anh ta không những không tăng mà còn ngày càng tụt dốc.
Ngày nào cũng bị mắng chửi, anh ta dần dần mất hết hứng thú học hành.
Mẹ tôi sợ tiếng ồn nhà bên ảnh hưởng đến tôi, liền bảo bố tôi làm thêm một lớp cách âm cho phòng tôi, rồi dọn tôi sang phòng ngủ lớn hơn, xa nhà Tề Vạn Tài hơn.
Bố mẹ tôi nói:
“Chỉ cần con gái chịu học, bố mẹ sẽ hết mình ủng hộ!”