Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
99. Phượng Khê biểu diễn một màn quỳ gối
Hồ Vạn Khuê ban đầu tưởng Phượng Khê chỉ đang đùa, nhưng sau đó phát hiện nàng lại vô cùng nghiêm túc.
Dù sao, bọn họ cũng đuối lý, và nếu không phải Phượng Khê phát hiện kịp thời, nếu để địa hỏa lan rộng, Ngự Thú Môn có thể sẽ biến thành "BBQ Môn."
Lại nói, việc khiến cho Ngạo Thiên Cuồng Hống định kỳ hiến m.á.u cũng khá tốt, giúp nó nhớ rõ bài học lớn lần này.
Sau một hồi cò kè mặc cả, hai bên quyết định mỗi ba tháng một lần, mỗi lần hai bát lớn, thời gian kéo dài một năm.
Lúc này, Phượng Khê cũng đã triệu hồi lại Thôn Hỏa Hưu.
Con vũ hạc lúc trước đã biến thành hắc hạc.
Lông trên người nó đều bị cháy.
Thôn Hỏa Hưu vẫn còn rất đắc ý, nó khống chế lửa rất vừa vặn, đúng là xuất sắc, không uổng công nó là cháu chắt của hỏa tổ tông!
Phượng Khê lười để ý đến một con vũ hạc phẩm cấp thấp như vậy, chỉ cần dọa một chút là xong.
Công việc đã gần xong, Phượng Khê cùng hai thầy trò lại chuẩn bị cáo từ.
Hồ Vạn Khuê dẫn đầu nhóm cao tầng môn phái tiễn họ ra đến ngoài sơn môn.
Hắn ôm quyền nói với Tiêu Bách Đạo: “Lão Tiêu, không cần nói những lời thừa, về sau hai phái chúng ta sẽ kết minh vĩnh viễn, bất kể chuyện gì, Ngự Thú Môn luôn đứng cùng một chiến tuyến với Huyền Thiên Tông.”
Tiêu Bách Đạo tự nhiên là vui mừng, đáp lời vài câu khách sáo, rồi gọi phi kiếm bay lên trời.
Quân Văn theo sát sau.
Sau đó, Hồ Vạn Khuê và mọi người thấy Phượng Khê lấy ra thanh mộc kiếm, bước lên rồi tự cuộn mình thành bánh chưng.
Mang theo tiếng hét sợ hãi, đi xa……
Sau một lúc lâu, Hồ Vạn Khuê mới lên tiếng:
“Tiểu Khê không hổ là thiên tài, ngay cả ngự kiếm cũng có cách độc đáo như vậy.”
Mọi người trong Ngự Thú Môn: “……”
Phượng Khê tâm trạng rất tốt, lần này đến Ngự Thú Môn thu hoạch vô cùng đầy đủ.
Trong nhẫn trữ vật có đủ thức ăn cho thầy trò ăn cả năm!
Thêm vào đó, nàng còn thu được mười hai con non linh thú cấp Địa, và ký khế ước với Thôn Hỏa Hưu.
Quả là thu hoạch lớn!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Bách Đạo, nàng lại nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Khi nghỉ ngơi, nàng lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ, đây là bổ ích đan, người mỗi ngày uống một viên, tốt cho thân thể.”
Tiêu Bách Đạo nghĩ thầm, bổ ích đan cũng chỉ là đan dược bổ dưỡng, ăn vào không có hiệu quả quá lớn.
Nhưng dù sao cũng là tâm ý của đồ đệ, hắn vẫn nhận lấy.
Dưới sự kiên trì của Phượng Khê, hắn mở nắp bình, lấy ra một viên đan dược.
Sau đó, hắn ngây người.
Bởi vì viên đan dược này có một vòng hoa văn kim sắc trên mặt.
Đó rõ ràng là cực phẩm đan dược!
“Tiểu Khê, viên đan này từ đâu ra?”
Phượng Khê vỗ nhẹ lên ngực: “Là con luyện!”
Tiêu Bách Đạo: “……”
Lúc này, hắn nghĩ đến rất nhiều điều.
Ví dụ như Huyền Thiên Tông, nơi có khu khói mù mịt, hay như các trưởng lão mắt đỏ như rượu, hay những món ăn như huân gà, huân thỏ…
Viên đan này là nàng luyện ra sao? Hắn không thể tin nổi!
Chắc chắn là một vị thân truyền đệ tử đưa cho nàng, chắc chắn là lần trước nàng đã cứu họ ở Cực Địa Băng Nguyên.
Tiêu Bách Đạo muốn bảo vệ lòng tự trọng của đồ đệ, nên không hỏi thêm, chỉ im lặng ăn viên đan.
Ăn xong, sắc mặt hắn đau đớn.
Mặc dù bổ ích đan phẩm cấp không cao, nhưng giá trị của cực phẩm đan dược có thể đắt gấp nhiều lần!
Phượng Khê lại lấy ra một viên băng phách, yêu cầu Tiêu Bách Đạo đeo để bồi dưỡng thần thức.
Tiêu Bách Đạo không thể từ chối, đành phải nhận lấy.
Sau đó, hắn liếc qua Quân Văn.
Quân Văn: “……”
“Sư phụ, người đeo băng phách này của con đi!”
Tiêu Bách Đạo: “Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-99.html.]
Rồi hắn trả băng phách lại cho Phượng Khê, lấy của Quân Văn đeo lên.
Quân Văn: “……”
Cuối cùng, ba thầy trò cũng về đến Huyền Thiên Tông.
Tiêu Bách Đạo và Quân Văn an toàn hạ xuống đất, còn Phượng Khê trực tiếp quỳ xuống……
Trượt ba trượng rất xa!
Quân Văn nhìn thấy tiểu sư muội của mình quỳ sát đất… như là hỏa hoa!
Phượng Khê thiếu chút nữa tức chết!
May mà nàng đã chuẩn bị, có đệm ở đầu gối, nếu không chắc chắn sẽ đau đến chết!
Nhưng dù vậy, nàng cũng không quên củng cố hình ảnh của mình, cung kính nói:
“Tổ sư tại thượng, đệ tử Phượng Khê hành trình lần này đến Ngự Thú Môn rất mạo hiểm, may có ngài phù hộ mới có thể hóa nguy thành an.
Không những bình an trở về, mà còn thu hoạch phong phú…”
Tiêu Bách Đạo vẻ mặt đầy an ủi, tiểu Khê quả thật là một đứa trẻ tốt!
Hắn cũng quỳ xuống, cảm tạ tổ sư đã bảo vệ hai đệ tử vượt qua hiểm nguy.
Quân Văn thấy cả sư phụ và tiểu sư muội đều quỳ xuống, đành phải quỳ theo.
Hắn cũng không biết phải nói gì, chỉ lễ phép lạy ba cái.
Sau đó, trong đầu hắn bất ngờ hiện lên một tia linh quang, và ngay lập tức bước vào trạng thái quên mình.
Tiêu Bách Đạo vui mừng khôn xiết, Tiểu Ngũ cuối cùng đã ngộ đạo rồi!
Hắn và Phượng Khê lập tức hộ pháp cho Quân Văn.
Hơn một canh giờ sau, Quân Văn tỏa ra quang hoa, thăng cấp.
Từ Trúc Cơ tầng ba lên Trúc Cơ tầng bốn, hơn nữa còn là Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ.
Hắn cười ngây ngô.
Không ngờ hắn cũng có ngày ngộ đạo!
Như người ta nói, gần nhà xí thì cẩu nước tiểu cũng thơm, gần Kim Loan Điện thì linh chi cũng quý, chắc chắn là nhờ tiểu sư muội!
Tiêu Bách Đạo vội vàng hỏi: “Tiểu Ngũ, ngươi đã ngộ ra điều gì?”
Quân Văn gãi đầu: “Con cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy nói thì không bằng làm cái gì đó thực tế, rồi con liền ngộ đạo!”
Phượng Khê: “……”
Nếu không phải nàng biết Ngũ sư huynh là kẻ vụng về, chắc chắn nàng đã nghĩ hắn đang ám chỉ nói móc nàng.
Nàng liếc qua biển hiệu, rồi nói với Tiêu Bách Đạo:
“Sư phụ, con đã cẩn thận xem qua mười hai con non linh thú cấp Địa, không thấy gì bất thường.
Nên con tính sẽ giải trừ khế ước với chúng, đưa chúng vào tông môn.”
Tiêu Bách Đạo ngây người.
Hắn thật sự không nghĩ Phượng Khê sẽ làm vậy.
“Đồ nhi, thế này không được.
Những linh thú đó là con ký khế ước, sao có thể hiến cho tông môn được?”
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Sư phụ, chúng đều là con non, không có sức chiến đấu, con lưu lại cũng chẳng dùng, lại còn phải lo lắng chăm sóc chúng.
Không bằng giao cho tông môn nuôi dưỡng, giảm bớt gánh nặng cho con lại còn giúp các đệ tử khác có cơ hội tiếp xúc với linh thú cấp Địa, chẳng phải một công đôi việc sao?”
Tiêu Bách Đạo suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Con có thể giao chúng cho tông môn nuôi, nhưng khế ước không thể giải trừ, nếu không sau này con sẽ hối hận.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, con nghe theo lời người.”
Thực ra nàng không sao cả, dù sao thì cả tiểu phượng hoàng nàng cũng thấy phiền toái.
Linh thú cấp Địa càng khiến nàng chướng mắt.
Trong thức hải, tiểu hắc cầu và tiểu chim béo đang họp bàn.
Hai con hàng này lần đầu tiên có chung nhận thức.
Chúng nó thấy chủ nhân cái gì cũng tốt nhưng lại không đủ quyết đoán, quá lụy tình! Quá bác ái!
Thấy một con thu một con!
Đúng vậy, đi một chuyến, đã thu được mười ba con!
Nếu không làm gì, nàng có thể biến túi linh thú thành Ngự Thú Môn!
Vì thế, tiểu hắc cầu uất ức nói:
“Chủ nhân, ngài có nhớ câu nói ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo nước không?”
Tiểu chim béo thút thít nức nở: “Mẫu thân, ta chính là con gái người! Người đã hứa không cần đứa trẻ nào nữa mà!”
Phượng Khê: “……”