986. Nó nghĩ bụng, tâm trạng lúc đó chắc đẽ bao nhiêu!
Con cự thú tuy từng đến cái gọi là 《5 năm khoa cử, 3 năm thi thử》, nhưng cái tên thấy thần thánh vô cùng, qua là bí kíp trấn phái !
Chả trách con nha đầu thối đó liên tiếp đào hố nó, thì là nhờ món bảo bối !
Thứ như , đương nhiên thể để tuột tay!
Thế là, cự thú mồm miệng rối rít đồng ý.
Dù thì nó cũng sớm xử cái cây đáng ghét !
Chúng nó tuy thâm thù đại hận gì, nhưng cự thú xưa nay vốn ngứa mắt Đăng Vân Thụ giả vờ thanh cao!
Lùn thì cứ lùn, còn bày đặt màu với cái dáng vẻ “ là thần linh cây cao thượng”!
Mà cay nhất là, nó cao hơn nó!
Nghĩ tới chuyện lúc nãy Đăng Vân Thụ còn châm chọc khiêu khích , cự thú tức khắc hận mới thù cũ trào dâng, m/áu nóng dồn lên não!
Nó lập tức như sét đánh kịp bịt tai, lao thẳng về phía Đăng Vân Thụ!
Lúc , Đăng Vân Thụ khôi phục nguyên hình, cao đến một trượng, còn tiện cho việc di chuyển mà rút cả rễ khỏi mặt đất, chịu nổi cú tông như trời giáng của cự thú?
Chỉ thấy một cây cổ thụ như chiếc diều đứt dây, bay vèo ngoài!
Toàn Đăng Vân Thụ chìm trạng thái ngẩn ngơ.
Ta là ai?
Đây là ?
Ta đang gì thế ?
lúc đó, Phượng Khê cùng cự thú cũng lù lù xuất hiện!
Cự thú dùng móng vuốt ghì chặt Đăng Vân Thụ xuống đất, Phượng Khê nhân cơ hội giơ tay ký khế ước!
Đăng Vân Thụ hồn , phát một chuỗi âm thanh: %#¥@@##¥
Nó mắng Phượng Khê , mà là đang mắng cự thú!
"Ngươi mà cũng dám giúp con nha đầu thúi ký khế ước ?! Mẹ nó ngươi còn là ?!"
Cự thú thì bên tai lọt qua tai , chẳng buồn để bụng.
Dù thì lát nữa ngươi cũng lên chung thuyền với thôi, thích mắng thì cứ mắng , cứ coi như ngươi đang cảm ơn là .
Cây và thú cùng một não, hai kẻ đều tính phản, định kháng nghị đến cùng... nhưng phục chế màn cũ: hội đồng.
Lần , ngay cả cự thú cũng nhập cuộc.
Không chỉ nhập cuộc, mà còn đánh hăng hơn tất cả các linh sủng khác!
Nó gào to một tiếng đầy sảng khoái:
“A rống! Hóa đ.ấ.m cây như !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-986.html.]
Cự thú lúc hận thể đập cây ba mỗi ngày cho tay! Chỉ nghĩ thôi mà tâm tình vui đến mức hoa nở trong lòng!
Đăng Vân Thụ tức đến mức lôi hết những lời thô tục trong vốn từ để tặng cho cự thú!
Có cự thú để so sánh, Đăng Vân Thụ thậm chí cảm thấy Phượng Khê còn đáng ghét bằng!
Mà Phượng Khê thì cũng ngờ việc diễn thuận lợi đến thế, gần như chẳng tốn chút công sức nào mà ký khế ước cả hai phân trong gương của khí linh Hạo Thiên Kính.
Aiz... Thật nàng một chút cũng loại việc tính thử thách thế , vinh dự gì cả!
Lúc , cự thú ngẩng đầu hỏi Phượng Khê:
"Vậy còn 《5 năm khoa cử, 3 năm thi thử》 của ?"
Phượng Khê lục lọi trong nhẫn trữ vật một hồi, đưa cho cự thú một chồng sách, bìa bắt mắt, nội dung hoa mỹ, bao trùm diện.
"Nè, đây chính là 《5 năm khoa cử, 3 năm thi thử》."
editor: bemeobosua
Cự thú nghi ngờ :
"Không nên là một cuốn sách ? Sao cả đống như ?"
Phượng Khê lườm nó:
"Ta là một bộ chứ một cuốn, ngươi hiểu ? Với , ngươi từng nghĩ tại gọi là 5 năm khoa cử, 3 năm thi thử ?"
"Chính là để ngươi học đủ tám năm đó! Ngươi cứ thành thật mà ôn tập, tám năm đảm bảo ngươi thể đè đầu mà cưỡi!"
Cự thú nàng như mưa xuân rơi róc rách, tuy cảm thấy gì đó sai sai... nhưng thể chỉ chỗ nào sai! =)))
Lúc , Đăng Vân Thụ hừ lạnh chen :
"Ngươi ngu như , đừng là học tám năm, cho dù đem cả đống sách nhét đầu ngươi, ngươi vẫn chỉ là một bịch rơm thôi!"
Cự thú lập tức trừng mắt:
"Ngươi tin cho ngươi ăn khuya bằng bạo lực ?!"
Đăng Vân Thụ: “……”
Nó lúc chỉ xé xác cự thú mà thôi!
Phượng Khê lúc tò mò hỏi:
"Nếu hai ngươi đều là phân trong gương của Hạo Thiên Kính, thì chắc xếp hạng chứ? Vậy ai trong hai ngươi là lão đại?"
Cự thú suy nghĩ nhiều, hừ lạnh một tiếng:
"Dĩ nhiên là ! Cái tên lùn đừng lão đại, đến lão ngũ còn đủ tư cách!"
Đăng Vân Thụ: “……”
Ta… thêm gì nữa bây giờ đây?
Trong đầu ngươi là cỏ cả đám mọc xanh um!
Đồ đần độn!