Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

96. Ta quả nhiên là đứa con được yêu nhất của mẫu thân!

Cả ba người Phượng Khê đồng loạt sáng bừng hai mắt!

Trên đời này lại thực sự có sinh vật tên là… Thôn Hỏa Hưu!

Mà lúc này, Thôn Hỏa Hưu cũng phát hiện ra bọn họ. Nhưng nó chẳng buồn để tâm, dửng dưng như người đi đường.

Nó chỉ mê mẩn dung nham, chứ không hề có hứng thú với thịt người.

Những đứa này sống hay c.h.ế.t chẳng ảnh hưởng gì đến nó hết.

Phượng Khê lập tức vận não hết công suất, gom mấy dấu vết xung quanh lại một lượt, cuối cùng cũng móc ra được manh mối.

Đại khái là… dưới lòng đất chỗ nào chả có địa hỏa, có điều đa số đều bị chôn sâu tám chín tầng, chỉ có vài chỗ lộ ra ngoài, được các tu sĩ thu gom để luyện đan.

Cho nên việc dưới Ngự Thú Môn có địa hỏa thì cũng chẳng có gì bất thường.

Ban đầu địa hỏa nằm ở tầng đất sâu lắm kia.

Nhưng mà… mọi chuyện thay đổi từ khi cái con Thôn Hỏa Hưu này xuất hiện!

Rất có thể là nó vô tình đào ra một đường hầm, dẫn địa hỏa tràn lên tầng đất nông.

Rồi lâu ngày lâu tháng, thành ra cả một vùng địa hỏa khổng lồ thế này.

Nói cách khác — tất cả là tại nó!!!

Mà giờ đổ lỗi cũng vô dụng.

Muốn sống thì chỉ có thể trông cậy vào con Thôn Hỏa Hưu kia!

Có điều, nhìn cái mặt nó vô cảm như thế, chắc chắn không dễ dỗ dành.

Vậy nên phải chơi chiêu.

Phượng Khê ra hiệu cho Hình Vu với Quân Văn im lặng, đừng làm gì, cũng đừng nhìn chằm chằm con thú đó.

Còn nàng thì lấy ra một cây gậy gỗ, buộc dây thừng vào đầu, rồi ngồi câu cá.

Vừa câu vừa ngân nga một khúc hát nhỏ, thảnh thơi như đang ngồi bên suối núi chơi chiều.

Con Thôn Hỏa Hưu nhìn một lúc thì chịu không nổi, đảo mắt nhìn sang vài lần.

Sau đó… nó trông thấy dưới chân Phượng Khê có một con cá to đỏ rực như than hồng!

Thôn Hỏa Hưu: !!!

Không thể nào!

Trong địa hỏa mà lại có cá?!

Nhất định là nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra!

Mặc dù nó không ăn dung nham, nhưng giờ thì ánh mắt dính chặt vào cái cần câu của nàng.

Hừ!

Ta phải vạch trần ngươi!

Lúc này Phượng Khê ngưng hát, quay sang tán chuyện với Hình Vu và Quân Văn:

“Hình Vu sư huynh này, huynh nói nếu chúng ta c.h.ế.t ở đây, Ngự Thú Môn các huynh có phải dọn nhà luôn không?”

Hình Vu: “… A! Ờ đúng đó, chắc chắn dọn!

Ai điên mà còn nán lại sống trên đống địa hỏa như này?!

Không khéo giờ người trong tông môn đang thu dọn hành lý rồi ấy chứ!”

Phượng Khê gật đầu tán thành:

“Cũng phải. Nếu Huyền Thiên Tông bọn ta dưới đất tự dưng mọc ra địa hỏa, thì cũng xách gói chạy mất dép thôi.

Một khi Ngự Thú Môn dọn đi, tin tức nơi này có địa hỏa thể nào chả bị lộ ra ngoài.

Đến lúc đó tu sĩ ùn ùn kéo đến, náo nhiệt như hội chợ!

Người càng đông, bí mật càng khó giấu.”

Nghe xong, Hình Vu với Quân Văn – dù ngày thường đầu óc không sáng lắm – lần này lại vô cùng ăn ý hiểu ra dụng ý của nàng.

Quân Văn gật gù nói ngay:

“Chuẩn đấy! Đừng tưởng ai cũng sợ địa hỏa, chứ mấy tu sĩ hóa thần là có thể trụ được trong đó mười lăm phút!

Chưa kể ở Nam Vực có mấy cái linh bảo chống lửa, đi lại giữa địa hỏa như đi chợ.

Chứ đừng nói là bắt yêu thú, đến cái kim cũng không thoát!”

Phượng Khê cười mỉm:

“Không cần tới Nam Vực đâu, Thẩm Chỉ Lan bên Hỗn Nguyên Tông ấy, nghe bảo moi được kho báu của Vân Tiêu Tông.

Trong đó có một bộ bảo khải, không sợ nước lửa, địa hỏa hay hỏa tủy đều chẳng ăn thua gì.

Nàng ta lại cực thích mổ xẻ, lột da, lấy m.á.u mấy loại yêu thú quý hiếm…”

Lúc này Thôn Hỏa Hưu bắt đầu cảm thấy… lạnh sống lưng.

Cái đám người này… nói thật đấy à?

Nếu bọn họ c.h.ế.t ở đây, sẽ kéo theo hậu quả kinh khủng vậy sao?

Phượng Khê vẫy tay:

“Ê, mèo nuốt lửa! Lại đây ta nói chuyện tí!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-96.html.]

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Được rồi, nó quyết định không chấp kẻ thất học.

Rõ ràng là không biết chữ “hưu”, nên mới gọi bừa thành “mèo”!

Nhưng dù cảnh giác, nó vẫn lững thững bước tới.

Dù gì nó cũng đang ngâm trong địa hỏa, không ai chạm được vào.

Phượng Khê nheo mắt đánh giá nó:

“Ngươi á, mèo nuốt lửa, nhìn cũng oai ra phết đấy chứ!”

Thôn Hỏa Hưu khịt mũi khinh bỉ:

Thế còn phải nói à?!

Nó còn khẽ rung rung lớp lông dài trên người để thể hiện thần thái.

Phượng Khê nói tiếp:

“Lúc nãy ngươi có nghe lén bọn ta nói chuyện không? Nếu nghe rồi thì ta cũng khỏi giấu.

Nếu bọn ta c.h.ế.t ở đây, ngươi sẽ bị Thẩm Chỉ Lan lột da, rút gân, rút máu, xẻ thịt, làm tiêu bản!

Thế nên, vì sự an toàn của chính ngươi, mau tặng bọn ta mấy trăm viên tích hỏa châu đi!”

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Khoan nói đến việc khác…

Vừa mở miệng đã xin mấy trăm viên tích hỏa châu, ngươi có biết xấu hổ không vậy?!

Hơn nữa, ai biết nàng nói thật hay c.h.é.m gió?

Cái gì mà Thẩm gì gì đấy lại tự do đi lại trong địa hỏa? Nghe hơi… hư cấu.

Nó còn đang suy nghĩ thì Phượng Khê lại đe:

“Cho dù ngươi không sợ Thẩm Chỉ Lan, thì cũng nên nghĩ cho tiểu phượng hoàng chút đi.

Nếu ngươi không đưa tích hỏa châu, ta liền bóp c.h.ế.t nó, để nó niết bàn.

Mà ngươi biết rồi đấy, phượng hoàng niết bàn thì sẽ hút sạch địa hỏa nơi đây.

Ngươi không còn địa hỏa để sống nữa, biến thành mèo vô gia cư!”

Tiểu chim béo nằm sấp dưới đất: “…”

Mẫu thân hư hỏng thật cá tính quá!

Ta thích lắm!

Khó trách ta phản nghịch như vậy, chắc chắn là do mẫu thân báo mộng dạy ta rồi!

Ta quả nhiên là đứa con được yêu nhất của mẫu thân!

Lừa đảo cũng không bằng!”

Thôn Hỏa Hưu bị Phượng Khê dọa đến ngơ ngác.

Đặc biệt là đoạn “niết bàn hút sạch địa hỏa”.

Lỡ thật sự xảy ra thì nó xong đời!

Phượng Khê thấy nó bắt đầu sợ thật, bèn chốt hạ:

“Ngươi tặng tụi ta tích hỏa châu, thì mấy chuyện xui xẻo đó sẽ không xảy ra.

Mà chuyện địa hỏa thì giấu sao nổi? Ngươi cũng không ở đây mãi được.

Ta vốn là người tốt bụng, thôi thì giúp ngươi tìm một chỗ ở mới, không ai biết, tha hồ mà sống an nhàn vô lo!”

Thôn Hỏa Hưu tròn mắt nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ.

Nàng thật sự… tốt bụng vậy sao?!

Phượng Khê khẽ nhấc móng tiểu phượng hoàng lên:

“Ngươi không tin ta thì phải tin nó chứ?

Nó là phượng hoàng đấy! Chẳng lẽ lại chọn chủ nhân là kẻ mặt dày vô sỉ, chuyên nói dối sao?”

Thôn Hỏa Hưu nghĩ cũng có lý…

Phượng hoàng mà còn chọn nàng, chắc chắn không thể sai được.

Nhưng… đi theo nàng luôn á?

Nghe vẫn thấy sai sai, mà lại chẳng nói ra được sai chỗ nào.

Phượng Khê bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn:

“Rồi rồi, bộ ta rảnh rỗi lắm chắc?

Mau đưa tích hỏa châu đây! Còn việc theo hay không thì tự ngươi nghĩ sau!”

Thôn Hỏa Hưu lúc này hoàn toàn bị nàng xoay mòng mòng, không còn thấy gì bất ổn nữa, ngoan ngoãn lấy từ không gian ra ba viên tích hỏa châu đưa cho nàng.

Phượng Khê giữ lại một viên, chia hai viên còn lại cho Quân Văn và Hình Vu.

Hai người này như đang mơ giữa ban ngày.

Xong rồi?!

Cái gì?

Vậy mà cũng xong rồi á?!

Loading...