Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

95. Ăn ngon đến rơi lệ

Lúc này, Tiêu Bách Đạo cùng Hồ Vạn Khuê cũng phát hiện ra dị trạng.

Hai người gần như đồng thời phi thân nhảy xuống —— sau đó…

Rơi trúng mặt đất một cái "bịch"!

Khe nứt đã sớm khép lại.

Tiêu Bách Đạo trợn tròn mắt, trong chớp mắt đôi con ngươi đỏ au!

Chỗ kia là địa hỏa đấy!

Người mà rớt xuống đó, trừ phi trời thương kẻ khùng, bằng không chắc chắn táng thân tại chỗ!

Tiêu Bách Đạo nhất thời nổi điên, chưởng phong vù vù hướng về phía Hồ Vạn Khuê.

Hồ Vạn Khuê nào dám đón đỡ! Một là hắn tu vi không bằng người ta, hai là... đích xác là hắn đuối lý.

Dù nguyên nhân là gì, Phượng Khê với Quân Văn xảy ra chuyện đều là ở trong địa bàn Ngự Thú Môn!

Lại nghĩ đến Hình Vu, ánh mắt lão Hồ cũng đỏ hoe.

Ngày thường có giận có phiền với tiểu đồ đệ này, nhưng cũng là cục cưng trong lòng, kết quả nháy mắt tan thành tro bụi —— đau tim thật đấy!

Chưa kể đến chuyện đau lòng, còn có một mớ dấu chấm hỏi nhảy nhót trong đầu.

Ngự Thú Môn bọn họ đúng là có địa hỏa, nhưng đó là loại “địa hỏa nhà trồng”, lấy từ Xích Diễm Sơn rồi đựng trong bình chuyên dụng mang về.

Thế quái nào ngay dưới lòng bàn chân cũng có địa hỏa?!

Ngự Thú Môn này không phải là lập trên núi mà là lập trên lò nướng à?

Nếu hôm nay không phát hiện, mai mốt địa hỏa mà phun lên thì —— toàn tông môn nướng nguyên con không cần nêm!

Đám cao tầng khác của Ngự Thú Môn cũng lục tục chạy xuống, hợp lực kéo Tiêu Bách Đạo ra.

Tiêu Bách Đạo chỉ vào Hồ Vạn Khuê, môi run cầm cập mà một chữ cũng không nói nổi, sau cùng vì thương tâm quá độ —— hôn mê tại chỗ.

Hồ Vạn Khuê lập tức nhét đan dược vào miệng lão, lại kêu tên liên tục, cuối cùng tát cho mấy phát, mới miễn cưỡng lay tỉnh được Tiêu Bách Đạo.

Lúc này, một vị trưởng lão vội tiến lên nói:

“Tiêu chưởng môn! Đừng vội đau lòng, ta mới vừa đi tra xét hồn đăng —— hồn đăng Hình Vu vẫn còn sáng!”

Nghe xong, Tiêu Bách Đạo túm chặt áo vị trưởng lão ấy, mắt mở trừng trừng:

“Ngươi nói thật chứ?!”

Trưởng lão kia vội vàng gật đầu như giã tỏi:

“Thật! Thiên chân vạn xác!”

Tiêu Bách Đạo buông tay, thở phào một hơi, sau đó truyền tin hỏi tình huống từ Huyền Thiên Tông —— kết quả bên kia cũng trả lời: hồn đăng Phượng Khê, Quân Văn cũng sáng.

Tiêu Bách Đạo nghe xong… phun m.á.u tại chỗ, lần nữa ngã vật ra hôn mê.

Đám người Hồ Vạn Khuê cảm khái đầy lòng —— đều nói tu sĩ bạc tình, xem ra Tiêu Bách Đạo rõ ràng là một trong số ngoại lệ.

Kỳ thực, Hồ Vạn Khuê cũng không dễ chịu gì, đau lòng như bị ai róc thịt từng miếng.

Nhưng là môn chủ, hắn không thể gục, Ngự Thú Môn hiện tại đang rối như canh hẹ, còn trông cả vào hắn gồng gánh.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiêu Bách Đạo, rốt cuộc chân tướng cũng dần lộ diện.

Tất cả… là do trấn phái thần thú Ngạo Thiên Cuồng Hống giở trò quỷ!

Là nó điều khiển con Trường Vũ Hạc đi hại người!

Con Hạc kia không chết, khi Quân Văn kéo Phượng Khê lên phi kiếm thì nó sợ bị xử, nên lập tức cao bay xa chạy.

Hồ Vạn Khuê suýt nữa tức đến nổ phổi!

Bình thường còn cảm thấy con Ngạo Thiên Cuồng Hống của mình đáng tin hơn Kim Mao Toan Nghê của Huyền Thiên Tông, ai dè —— nó hố hắn một cái họa Kinh Thiên động địa!

Hồ Vạn Khuê lập tức đi tìm Tiêu Bách Đạo:

“Lão Tiêu! Chuyện này là do Ngạo Thiên Cuồng Hống làm, ta tuyệt không bao che nó!

Nó dù là trấn phái thần thú cũng phải xử thì xử, ta không chứa chấp!

Nhưng trước mắt vẫn là cứu người quan trọng hơn, chờ tụi nhỏ an toàn trở về, lúc đó muốn thu thập nó kiểu gì cũng được!”

Tiêu Bách Đạo cũng hiểu hiện tại chưa phải lúc tính sổ, vấn đề là —— cứu bằng cách nào?!

Hồ Vạn Khuê cũng đành chịu…

Hắn suy tới nghĩ lui vẫn không hiểu nổi Phượng Khê bọn họ làm sao sống được.

Đó là địa hỏa đấy! Tu sĩ Hóa Thần cũng chỉ trụ được mười lăm phút là nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-95.html.]

Mà trong lúc này…

Ba người bị đám người kia khóc thương—— đang ngồi nướng thịt.

Nướng bằng địa hỏa.

Mùi thơm lan xa, khói trắng bốc lên cuồn cuộn.

Hình Vu dùng tay áo lau dầu mỡ bên miệng, vừa nhồm nhoàm vừa mơ hồ khen:

“Tiểu sư muội, thịt này thật sự… thơm quá đi!”

Quân Văn thì mặt lạnh ghét bỏ:

“Đem ngươi xiên lên nướng chắc còn thơm hơn!”

Hình Vu: “…”

Hắn trừng mắt, rồi quay sang nhìn tiểu chim béo đang nằm bất tỉnh bên cạnh Phượng Khê:

“Tiểu sư muội, không ngờ con nhỏ mập đ.ị.t này lại là tiểu phượng hoàng thật đấy! Lần này may mà có nó, không thì ba chúng ta đều đã cháy thành than rồi.”

Không sai, chính là nhờ tiểu chim béo.

Thân là phượng hoàng, nó lấy hỏa tủy làm thức ăn, nên có thể nuốt địa hỏa —— tuy là… rất miễn cưỡng.

Vì ăn không ngon!

Ngay khoảnh khắc ba người rớt xuống, tiểu chim béo liền nuốt một phần địa hỏa.

Cùng lúc đó, Phượng Khê vội lấy khối băng lớn vớ được ở Cực Địa Băng Nguyên ném ra —— thành công giữ được mạng.

Giờ đây, cả ba đang ngồi chồm hổm trên khối băng đang chảy ròng ròng, mà tiểu chim béo thì… phồng như quả bóng, căn bản không thể nuốt thêm cái gì nữa.

Phượng Khê hơi hối hận —— sớm biết đã nhét thêm vài khối băng!

Sự việc này nói cho nàng một đạo lý: đi đâu cũng nên mang đồ lót, bao tay, băng đá, càng nhiều càng tốt.

Cơ mà bây giờ quan trọng nhất vẫn là… làm sao rời khỏi đây?!

Ngoại trừ khu vực nhỏ bọn họ đang đứng, xung quanh toàn là địa hỏa, không có đường nào mà đi!

Nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, chờ khối băng này tan hết —— bọn họ sẽ bị hỏa táng tại chỗ.

Hình Vu ăn xong xiên thịt cuối cùng, vỗ bụng than:

“Tiểu sư muội à, nếu thực sự hết cách thì… c.h.ế.t cũng được, có thể c.h.ế.t cùng muội, ta coi như mãn nguyện.”

Quân Văn liếc xéo:

“Chính vì phải c.h.ế.t cùng ngươi, ta mới thấy tiếc mạng.”

Hình Vu: “…”

Phượng Khê nhíu mày hỏi:

“Huynh không phải nói lò luyện đan các huynh lấy địa hỏa từ nơi khác mang về sao? Sao dưới chân cũng có địa hỏa?”

Hình Vu cười khổ:

“Ta cũng vừa mới biết đó! Chắc sư phụ ta cũng không biết luôn, bằng không sớm đã dọn nhà chạy rồi!

Ta còn thắc mắc mấy năm nay sao càng lúc càng nóng… thì ra là như vầy!”

Phượng Khê nghĩ nát óc cũng không ra, dưới Ngự Thú Môn sao lại đột nhiên lòi ra địa hỏa? Gần đây cũng đâu có long mạch đảo loạn hay gì đâu…

Lúc này, Quân Văn thở dài:

“Nếu giờ có Tích Hỏa Châu thì tốt quá, có thể đi lại tự nhiên trong địa hỏa.”

Phượng Khê tò mò:

“Ngũ sư huynh, cái đó là cái gì?”

Quân Văn giải thích:

“Ta đọc trong thoại bản thấy có ghi, nói trong địa hỏa có một loài yêu thú tên Thôn Hỏa Hưu, ăn dung nham mà sống.

Mỗi lần ăn dung nham sẽ rơi nước mắt đỏ như máu, nếu may mắn, giọt lệ ấy sẽ hóa thành Tích Hỏa Châu.

Ai đeo thứ đó thì không sợ địa hỏa, tay không chộp hỏa tủy cũng bình an vô sự.”

Hình Vu xen vào:

“Ta cũng đọc được rồi! Nhưng sư phụ ta bảo —— xạo ke… Ủa khoan?”

Hắn “khoan” là vì — trong địa hỏa xa xa, một con yêu thú màu đỏ rực từ từ trồi lên, đang gặm dung nham…

Vừa ăn vừa rớt nước mắt đỏ như máu.

Đây là —— ăn ngon đến rơi lệ trong truyền thuyết phải không?!

Loading...