Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 948

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:54
Lượt xem: 308

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

948. Nhạn bay rút lông

Hoài Hà đầu trong đời cam tâm tình nguyện cái nắp nồi đen.

Thậm chí còn thêm mấy nữa.

Trò chơi vui ghê!

Thật sự là chiêu né hạt giống công kích quá đỉnh luôn!

Hắn trốn trong nồi đen, tiếng “leng keng” của hạt giống b.ắ.n lên mặt nồi sắt, lòng thì ngổn ngang trăm mối.

Trong nhẫn trữ vật của đội trưởng mà cũng cả... nồi?!

Chẳng lẽ nàng đem theo để nấu cơm?

mà nồi gì mà bự dữ trời?!

Quan trọng nhất là chỉ một cái nồi đen lớn, đội trưởng với Quân Văn cũng trốn hết vô nồi luôn!

Đội trưởng đúng là nhân tài hiếm !

Ai mà mấy cái nồi sắt đen đều là Phượng Khê chuẩn cho Ô Vân Cưu Nhi từ , lo xa là nghề của nàng. Lớn nhỏ đủ cỡ, trong nhẫn trữ vật của nàng tới vài trăm cái!

Ban đầu Phượng Khê cũng thành thật núp trong nồi tránh hạt giống bay như đạn, nhưng trốn mãi cũng chán.

Thế là nàng đội nồi bò lén lên phía , khi mò thấy “măng”, liền móc d.a.o găm đào măng.

Tuy năm cái cẩu linh căn chỉ thích trái cây, nhưng “măng” cũng ngon lành lắm!

Không lấy thì uổng!

Quân Văn và Hoài Hà thấy nàng đào cũng hăng hái bám theo.

tiểu sư (đội trưởng) gì, bọn cứ theo là đúng !

Ba càng đào càng nghiện!

Đám “măng” còn đang leng keng phóng hạt giống, mơ cũng chẳng ngờ đang đào trộm sạch gốc!

Khi ba đang đào phê, nước bỗng dâng lên.

Cùng lúc đó, mấy cây “măng” cũng bắt đầu héo rũ nhanh chóng.

Phượng Khê thấy đào nữa thì bắt đầu mò trong bùn tìm hạt giống rơi sót, dự định một vố kiểu “nhạn bay rút lông”, ăn trộm thì trộm cho tới cùng!

Bùn ở đáy sông càng lúc càng dày, Phượng Khê bèn ló đầu khỏi mặt nước.

Hỏa tủy vạn năm thấy nàng liền nhấp nháy lập loè sáng tối liên tục.

Phượng Khê cảm giác nó đang chửi , dù chẳng bằng chứng gì cụ thể.

Nàng lấy từ nhẫn trữ vật một chiếc thuyền nhỏ, gọi Quân Văn với Hoài Hà lên thuyền.

Hoài Hà giờ chai sạn cảm xúc .

Chỉ là cái thuyền thôi mà?

Có gì ngạc nhiên, nhẫn trữ vật của đội trưởng đúng là hộp báu vật, vũ trụ cái gì thì nó !

Thuyền nhỏ trôi bồng bềnh theo dòng nước, Phượng Khê boong vẫy tay chào hỏa tủy vạn năm.

Hỏa tủy vạn năm đang bay tung tăng chợt dừng phóng ngay tới.

Phượng Khê đặt nó lên lòng bàn tay, ngắm nghía kỹ càng.

Nhìn mãi cũng chẳng thấy nó khác gì hồi , giờ thành tinh ?

Trong khi nàng đang nghiên cứu, Hoài Hà mồ hôi túa như mưa.

Hỏa tủy vạn năm thứ đùa ! Tuy bên thuyền nhưng vẫn cảm giác như đang nhét lên bếp than hồng.

Hắn thầm nghĩ, cũng may thuyền của đội trưởng đủ chắc, chứ là thành cá nướng !

Quân Văn thấy vẻ thảm hại đó thì thầm trong bụng.

Hắn Tích Hỏa Châu, nóng cỡ nào cũng chẳng .

Để chọc tức Hoài Hà, còn cố tình mặc thêm một lớp áo.

Hoài Hà: “……”

Ngươi đúng là tiểu nhân!

Lúc , Phượng Khê thấy Hoài Hà sắp chín, liền bảo hỏa tủy vạn năm bay thuyền.

Lăn lộn nãy giờ cũng đói bụng, nàng tiện tay lấy từ nhẫn trữ vật hai xửng bánh bao thịt, mời Quân Văn với Hoài Hà cùng ăn.

Mấy cái bánh bao là do gia chủ Hoàng Phủ gia cho lặn lội ngàn dặm gửi tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-948.html.]

Mục đích thì rõ ràng, bồi dưỡng tình cảm!

Ông sợ Phượng Khê ở Trường Sinh Tông lâu ngày quên mất là “cháu gái ruột”.

Không chỉ ông , ba nhà thế gia còn cũng lâu lâu cho mang đồ tới, ăn mặc dùng gì đều đủ cả.

Phượng Khê bất kể thích , cái gì cũng nhận hết, đôi khi nhận ý của khác, cũng là cách để toại nguyện.

Vừa ăn bánh bao, nàng nghĩ đến Cảnh Viêm.

editor: bemeobosua

Nàng thở dài:

“Không Tứ sư giờ , nếu gặp bọn Thẩm Chỉ Lan thì còn đỡ, chứ gặp thì phiền phức lắm.”

Quân Văn nhạt:

“Tiểu sư , Cảnh lão tứ bây giờ còn là Cảnh lão tứ , tâm cơ của thua gì , chẳng cần lo.”

Phượng Khê: “……”

Huynh đang an ủi là đang móc mỉa ?

Hoài Hà cũng lên tiếng:

“Ngộ Đạo Phong năm mươi mấy lận, chắc Cảnh Viêm cũng gặp ai đó thôi, mà gặp Thẩm Chỉ Lan chắc cũng thoát .”

Phượng Khê đến đây thì ngạc nhiên:

“Hoài sư , nãy giờ từng gặp ai khác của Ngộ Đạo Phong ?”

Hoài Hà gật đầu:

“Ừ, từ lúc Hạo Thiên Kính tự lang thang, xui cái là vớ ngay đám Thẩm Chỉ Lan.”

Phượng Khê nghi hoặc:

“Muội thì truyền tống một , Ngũ sư cũng , cũng thế, đám Thẩm Chỉ Lan dính hết ? Chẳng lẽ truyền tống tới cùng một chỗ?”

Hoài Hà gãi đầu:

“Nãy giờ cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng chắc là thật! Lạ ghê, chỉ bọn họ gom ?”

Quân Văn bĩu môi:

“Còn hỏi ?! Chắc chắn là do mấy lão thái thượng trưởng lão giở trò, hoặc cái Hạo Thiên Kính vấn đề!

, tiểu sư , con cự thú chúng gặp lúc vốn ở trận pháp chọn lựa thí luyện mà, xuất hiện ở trong Hạo Thiên Kính? Chỗ chắc chắn mờ ám!”

Phượng Khê gật đầu:

“Chỗ đúng là vấn đề, chúng nên cẩn thận hơn!”

Ba ăn tán gẫu, thì thấy đám thiêu dị hoá bay tán loạn, trốn lên mấy nhũ đá gần đó.

Đám thiêu thường thì càng run rẩy như gặp q/uỷ.

Phượng Khê phản ứng nhanh, lập tức gọi Quân Văn và Hoài Hà nhảy lên tảng đá gần đó, tiện tay thu luôn thuyền nhỏ nhẫn.

Phía xa nước sông bắt đầu cuộn xoáy, cái lưng cá màu xám nổi lên mặt nước.

Yêu thú thủy sinh!

Phượng Khê thì mấy bất ngờ, đó nàng nghi khi thấy càng về hạ du thì thiêu càng ít, thể là vì thiên địch.

Chỉ là nàng ngờ thiên địch là Yêu thú thủy sinh. Nàng tò mò, tụi nó săn thiêu kiểu gì?

Về phần an thì nàng lo, cùng lắm thả đàn Hải Xà , tiện thể cho tụi nó ăn tươi đổi vị.

Một lát , nàng cũng rõ mặt tụi yêu thú nước.

Là một loài cá to màu xám.

Điểm đặc biệt là vây cá to tổ chảng, giống y cái quạt nan.

lúc , vài con cá to màu xám bay thẳng lên, lao đến chỗ nhũ đá.

Đám thiêu đang đậu lập tức tán loạn, đám cá phía nhảy vọt lên, há miệng nuốt sạch.

Phượng Khê xem mà xuýt xoa cảm thán, ngờ tụi cá còn phối hợp đánh hội đồng!

Mấy con cá lớn màu xám chẳng khác nào sói đàn dê, bọn thiêu bình thường chỉ nước mặc cho chúng xé xác tha hồ.

Phượng Khê thầm nghĩ, chuyện đúng là nước lã điểm đậu hũ, vỏ quýt dày móng tay nhọn mà!

Một vài con cá lớn màu xám bắt đầu để mắt đến ba Phượng Khê, quanh năm suốt tháng ăn thiêu mãi cũng chán, giờ chúng nó đổi khẩu vị.

Phượng Khê đang định thả đại quân Hải Xà thì hỏa tủy vạn năm bỗng lập loè sáng tối bất định.

Ngay đó, đám thiêu dị hóa vẫn nấp cao rốt cuộc cũng sà xuống đất...

Loading...