933. Mộc Kiếm nứt mất !
Thanh Mộc Kiếm lơ lửng giữa trung, thấy Cùng Kỳ dọa đến ngất xỉu, trong lòng nó khỏi đắc ý đến mức dựng bảng khen !
Phân Lừa Đen còn dám bảo là gánh nặng của chủ nhân vô lương tâm ?
Dù là ai tận mắt chứng kiến cảnh cũng công nhận: chủ nhân xứng !
Tổ tông của vạn kiếm đây, ai địch nổi, uy phong lẫm liệt!
Vỏ kiếm á?
Hứ, cả đời phong lưu tự tại, yêu tự do như mạng, gì cần cái thứ vỏ bỏ đó!
Ngay lúc Mộc Kiếm đang đắm chìm trong cảm giác " là nhất thiên hạ", thì một cảm giác hư thoát yếu ớt ập đến, ngay đó kiếm truyền từng tiếng “rắc rắc rắc” khe khẽ.
Nó kỹ , chỉ thấy mặt kiếm dày đặc những vết rạn nhỏ như tơ nhện.
Mộc Kiếm: “……”
Hình như… sắp nứt mất ?!
Ta … tan thành mây khói á!!
Ngay đó, Mộc Kiếm ngã quỵ, rơi bóng tối vô tận.
Mai trưởng lão, như khúc gỗ cắm giữa trời, chỉ trơ mắt thanh Mộc Kiếm từ giữa trung rơi cái “bịch” xuống, lệch lạc, nện thẳng lên Cùng Kỳ đang hôn mê.
Đáng hơn là… mũi kiếm chúc xuống .
May mà da thịt Cùng Kỳ dày như lợn mán, nên cũng tổn hại gì đáng kể.
Mai trưởng lão cậy gan lớn, rón rén bước đến gần Cùng Kỳ, là thấy ngay thanh Mộc Kiếm : kiếm chỉ đen một khúc, đỏ một đoạn, mà còn chi chít những vết rạn nhỏ li ti.
Đây chẳng là thanh kiếm của Phượng Khê ?
Dù gì thiên hạ cũng chỉ đúng một thanh linh kiếm cái màu quái đản như .
mà… mấy vết nứt là chuyện gì? Và cú "nhất kiếm kinh thiên" lúc nãy rốt cuộc là ?
Mai trưởng lão còn đang thầm tính toán trong đầu thì Cùng Kỳ đột nhiên mở trừng mắt.
Mai trưởng lão giật b.ắ.n , vội vàng lùi vài bước.
Cùng Kỳ rõ ràng vẫn hồn cơn hoảng hốt lúc nãy, ánh mắt nó vẫn còn ngơ ngác.
Quá đáng sợ!
Trước giờ nó chỉ chuyện vô lương sẽ sét đánh, ai ngờ Tiểu Khê Khê còn thể kiếm đ.â.m nữa chứ!
Lúc nãy suýt nữa thôi, nó chẻ đôi !
Phải mất một lúc lâu nó mới tỉnh táo, cúi thấy bụng còn cắm nguyên thanh Mộc Kiếm, liền sợ đến mức hú lên một tiếng, nhảy vọt xa mấy trăm trượng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-933.html.]
Có điều, nó nhanh chóng phát hiện Mộc Kiếm nhúc nhích gì, bèn đảo đảo mắt, lén lén lút lút mon men .
Vừa thấy mặt kiếm đầy vết rạn, nó liền phá lên:
“Kiếm xong phim ! Chỉ còn nước đem luyện từ đầu!”
Đáng đời!
là đáng đời!
Ai bảo mi chảnh chó với ông?!
Đường đường là hung thú, mi nghĩ phách là phách ?
Báo ứng đó thấy ?!
Nó đang chuẩn vung móng vuốt đập cho Mộc Kiếm văng bay mất để hả giận thì… Phượng Khê xuất hiện.
Ngay từ lúc Mộc Kiếm rời khỏi viện, Phượng Khê đuổi theo phía . Có điều tốc độ của Mộc Kiếm quá nhanh, nàng mãi mới đuổi kịp.
Cùng Kỳ vốn giơ vuốt lên liền vội thu về, giả vờ như chuyện gì, cúi đầu bắt đầu… đào đất.
Phượng Khê cũng chẳng rảnh quan tâm nó đang gì, nàng lập tức chạy đến bên cạnh Mộc Kiếm, trong lòng trầm hẳn xuống.
Nàng và Mộc Kiếm kết nối thần thức, mơ hồ cảm thấy Mộc Kiếm chuyện. Giờ thấy vết rạn đầy kiếm, càng chứng thực linh cảm chẳng lành của .
Nàng nhẹ nhàng nhặt Mộc Kiếm lên, cẩn thận quan sát.
Thân kiếm chi chít vết rạn, thậm chí đoạn nứt sâu.
Nếu cứ để như , e rằng Mộc Kiếm sẽ vỡ nát .
editor: bemeobosua
Phượng Khê nghiêm mặt, về phía Mai trưởng lão:
“Mai trưởng lão, ngài thể kể rõ ràng chuyện xảy từ đầu đến cuối ?”
Mai trưởng lão thấy sắc mặt Phượng Khê còn vẻ tươi như thường ngày, nàng lúc đang sốt ruột lắm, lập tức kể một mạch sót lời nào.
Cùng Kỳ thu lu bên cạnh như một con chim cút nhỏ, dám hé răng lấy một câu.
Dù thanh kiếm nát cũng chẳng liên quan gì đến nó, chỉ cần Phượng Khê đừng giận quá mà trút lên đầu nó là !
Sau khi Mai trưởng lão kể xong, Phượng Khê thêm lời nào, chỉ thu Mộc Kiếm nhẫn trữ vật rời .
Cùng Kỳ đợi nàng xa mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng khí thế của thanh kiếm lúc đáng sợ thật đấy, nhưng cái tư thế khi nàng tay cũng dạng !
Phượng Khê trở về, mạnh mẽ gọi Huyết Phệ Hoàn đang ngủ say dậy, kể đầu đuôi sự việc.
Huyết Phệ Hoàn tặc lưỡi:
“Ca khó nha, khó lắm! Thanh kiếm … sợ là phế thật .”