Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:01
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
92. Phượng Khê ở Ngự Thú Môn luyện đan
Sắc mặt của Tiêu trưởng lão lập tức trở nên hơi khó coi.
Ông ta vốn đã không tán thành việc chưởng môn mời Phượng Khê tới giúp—một người ngoại đạo thì có thể giúp được cái gì cơ chứ?
Nghe xem, nàng vừa nói mấy câu gì kia?
Chiên xào nấu nướng?
Thế nào, ngươi còn chưa ăn no à?
Giờ lại muốn đem đám trứng linh thú này làm thành món “trứng hấp toàn tập” dâng tận miệng ngươi chắc?
Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng:
“Đồ nhi, đừng có làm loạn!”
Phượng Khê lập tức cụp đầu, ngậm miệng như gà mắc tóc.
Đám người Hồ Vạn Khuê nghe vậy, lòng lạnh mất nửa nhịp—xem ra Phượng Khê này cũng không giúp được gì mấy.
Chỗ trứng linh thú kia, mười quả thì chín quả xem như bỏ đi.
Tất nhiên, nếu thật sự không được thì có thể cưỡng ép phá xác bằng tay, nhưng cách đó tỷ lệ sống sót rất thấp, có nở được thì con non cũng yếu ớt, dị tật đủ đường.
Không ai ngờ, lúc mọi chuyện tưởng như kết thúc, Phượng Khê lại quay sang nói với Hồ Vạn Khuê:
“Hồ sư thúc, ban nãy con nói hoàn toàn nghiêm túc.
Việc trứng linh thú không chịu phá xác, thường là do ba nguyên nhân: Một là điều kiện bên ngoài không đạt, hai là phôi thai linh thú phát triển không tốt, không đủ sức phá xác...
Và cuối cùng, là do chính con linh thú không muốn chui ra.”
Phượng Khê ngẩng mặt, tỉnh bơ nói tiếp:
“Dựa theo tình hình hiện tại, con đoán nguyên nhân chủ yếu là cái thứ ba.”
“Nên, chi bằng... dùng vài biện pháp đặc biệt để kích thích chúng một chút.”
Hồ Vạn Khuê thấy nàng nói năng trật tự rõ ràng, liền nhíu mày hỏi:
“Ý ngươi là biện pháp gì?”
Phượng Khê chớp mắt long lanh:
“Chẳng hạn như nướng lên? Hấp muối? Nấu tương? Kho tàu chẳng hạn?”
Hồ Vạn Khuê: “……”
Nói cả buổi, hóa ra ngươi vẫn là muốn ăn trứng linh thú của ta?!
Ông chỉ coi lời nàng là nói nhảm, không để bụng, liền nói lảng:
“Ta sẽ cân nhắc. Hai thầy trò các ngươi đã đi đường cả ngày, chắc cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi. Mai tính tiếp cũng không muộn.”
Nói rồi, đích thân đưa ba thầy trò về chỗ nghỉ, sắp xếp ổn thỏa mới rời đi.
Chưa bao lâu sau, Hình Vu tới nơi.
“Tiểu sư muội ơi, trời còn chưa tối hẳn đâu, để ta dắt muội đi dạo một vòng nhé?”
Phượng Khê chào Tiêu Bách Đạo, rồi vui vẻ đi cùng Hình Vu.
Quân Văn cũng lặng lẽ đi theo.
Đùa à, tiểu sư muội ruột của ta đó, dĩ nhiên ta phải giám sát sát sao rồi!
Chờ đến chỗ vắng vẻ, Hình Vu ghé tai hỏi nhỏ:
“Tiểu sư muội, ban nãy muội nói không phải nói đùa thật chứ?
Ngươi thấy nếu ‘kích thích’ thì trứng linh thú có thể phá xác thật sao?”
Phượng Khê gật đầu, rồi lại lắc đầu:
“Chỉ là suy đoán thôi, muội cũng không chắc chắn trăm phần trăm.”
Hình Vu mắt sáng như sao:
“Đêm nay ca đại sư huynh trực, hay là huynh với muội chuồn vào thử xem?”
Quân Văn nghe vậy liền nổi đoá:
“Hình Vu! Não ngươi vô nước à?
Ngươi làm chuyện xằng bậy thì thôi đi, kéo theo tiểu sư muội của ta làm gì?!
Nếu xảy ra chuyện, ngươi c.h.ế.t hay không chẳng quan trọng, nhưng tiểu sư muội ta thì sao?!”
Quân Văn thật sự giận.
Từ thái độ của Hồ Vạn Khuê là biết ngay ông ta cực kỳ coi trọng đám trứng linh thú đó. Nếu để Phượng Khê đi theo Hình Vu gây chuyện, thì hậu quả không nhẹ đâu.
Hình Vu nghẹn họng:
“Ta... ta chỉ thấy tiểu sư muội chắc chắn có cách thật mà…”
Phượng Khê cười tít mắt:
“Không cần lén lút làm gì. Chờ thêm hai ngày nữa, Hồ sư thúc không nghĩ ra cách nào khác thì thế nào cũng để muội thử.
Hình Vu sư huynh, dắt ta đi dạo một vòng đi~”
Hình Vu gãi đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-92.html.]
“Ừa... được, nghe muội vậy.”
Thế là Hình Vu dẫn Phượng Khê cùng Quân Văn đi dạo quanh Ngự Thú Môn.
Đi dạo loanh quanh thế nào lại tới ngay chuồng thú của thần thú trấn phái nhà người ta.
Thần thú trấn phái của Ngự Thú Môn chính là một con Ngạo Thiên Cuồng Hống to vật vã.
Khác với Kim Mao Toan Nghê nhà mình bị xích sắt vạn năm trói như tội phạm truy nã, con Cuồng Hống này được đi lại tự do trong tông môn, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Bởi vì người ta… đáng tin!
Không có cái trò chạy khắp nơi cắn người, cũng không rảnh đến mức tự nhiên phát điên, làm cả đám đệ tử bị vạ lây.
Ngạo Thiên Cuồng Hống nghe tiếng có người đến, hé mắt nhìn Phượng Khê một cái, mặt tràn đầy khinh bỉ:
“Tiểu phế vật, hỏi ngươi cái này—con Toan Nghê ngu si đó giờ tu vi tệ tới mức nào rồi? Đừng nói với ta là nó rớt xuống Kim Đan kỳ rồi nha?”
Phượng Khê cười mà như không cười:
“Tu vi của Kim Mao Toan Nghê đúng là tụt dốc, đến mức không còn nói được tiếng người nữa rồi.
Nhưng mà, như vậy vẫn còn tốt, ít ra còn hơn vài con súc sinh có thể nói tiếng người mà cứ mở miệng ra là không ai muốn nghe.”
Cuồng Hống trong một lúc không hiểu ý nàng đang nói gì, mãi tới khi Phượng Khê đã đi khuất rồi, nó mới ngộ ra:
“Móa! Nha đầu kia dám mắng ta sao!!”
“Ngươi cứ chờ đó! Chuyện này chưa xong đâu!!”
Rời khỏi chuồng thú, Hình Vu sợ Phượng Khê bị tổn thương nên giải thích vài câu, rồi lại tiếp tục dẫn nàng và Quân Văn đi dạo tiếp.
Tới lúc trời sẩm tối, ba người tản bộ đến khu luyện đan đường của Ngự Thú Môn.
Nói thật, trình độ luyện đan của Ngự Thú Môn chỉ thua mỗi Hỗn Nguyên Tông. Luyện đan đường rộng khỏi bàn, còn dẫn hẳn địa hỏa về để dùng nữa cơ!
Quân Văn với Phượng Khê nhìn mà lòng không khỏi chua xót, nghĩ đến luyện đan đường bé như cái nhà kho của Huyền Thiên Tông nhà mình… đúng là nghèo thấy mà thương!
Không cần nói chi xa, chỉ riêng cái địa hỏa thôi cũng đủ khiến người ta phát thèm rồi!
Lúc này, Hình trưởng lão đang dạy mấy đệ tử luyện đan. Tuy thấy Phượng Khê và Quân Văn bước vào, ông ta cũng chẳng buồn giấu giếm, tay vẫn thả dược liệu liên tục, không ngó nghiêng gì.
Dù sao thì… chỉ xem thôi cũng không trộm được công pháp luyện đan, khắp nơi đâu thiếu luyện đan sư.
Phượng Khê liếc vài cái, tự nhiên trong lòng ngứa ngáy:
“Hình Vu sư huynh, muội có thể mượn địa hỏa luyện mấy lò đan dược được không?”
Hình Vu tất nhiên gật đầu cái rụp, gọi người sắp xếp cho nàng một phòng luyện đan riêng.
Hắn vốn định ở lại xem nàng luyện đan kiểu gì, ai dè bị Quân Văn viện cớ lôi đi mất.
Phượng Khê vào trong thấy phòng có trận bàn cách ly, liền thả một viên linh thạch vào rồi bắt đầu làm việc.
Chỉ nhìn vài cái là nàng đã đoán được sơ sơ đan phương, trong lòng hơi thắc mắc:
“Ủa, cái đan phương này hình như không có trong ngọc giản của ta thì phải?”
Nhưng cũng không lạ, đống ngọc giản trong thức hải của nàng chỉ mở được một phần thôi, đan phương cấp cao chắc chưa được mở.
Nghĩ thế, nàng lôi dược liệu từ nhẫn trữ vật ra, lấy luôn cái lò luyện đan thiếu một chân yêu quý của mình, bắt tay vào luyện.
Lần đầu tiên, thất bại, khói đen um trời.
May mà phòng có cách ly, nàng bèn bảo Tiểu Hắc Cầu hút sạch hết.
Tiểu Hắc Cầu: “……”
Đã nói là mấy chuyện dơ bẩn nặng nhọc sau này để tiểu chim béo làm cơ mà!
Tại sao vẫn là ta?!
Lần hai, nàng điều chỉnh lại tỷ lệ, kết quả ra một nồi… hồ nhão.
Phượng Khê bình thản hất đống hồ đó vào cái thùng đựng phế phẩm, lau lò tiếp tục làm mới.
Lò thứ ba, thành công rực rỡ!
Mở nắp lò ra, mười viên đan dược trắng trẻo mập mạp nằm ngay ngắn, đều là thượng phẩm.
Phượng Khê lại thấy hơi không vui…
Không có lấy một viên cực phẩm?!
Rác! Rác hết cả đống!
Nhưng nàng cũng để ý một chuyện khác:
"Khoan đã… đan dược gì mà mùi lạ thế này?!"
Vì là học lỏm, nàng ngại không tiện hỏi Hình trưởng lão, đành nhét hết vào túi, tính đợi về Huyền Thiên Tông hỏi Quý trưởng lão vậy.
Ra khỏi phòng luyện đan, nàng đi tìm Hình Vu.
Thấy nàng có vẻ buồn buồn, Hình Vu tưởng nàng thất bại nên cũng không dám hỏi gì, chỉ biết trời đã tối, bèn dẫn hai người trở về khách xá.
Đêm khuya, đệ tử tạp dịch vào phòng luyện đan như thường lệ để dọn dẹp đống phế phẩm, gom hết lại mang đi sau núi chôn.
Ai dè, vừa quay lưng rời đi, liền có một con linh thú cấp thấp đánh hơi được mùi lạ, chạy đến bới bới…
Sau đó là con thứ hai…
Rồi con thứ ba…
Rồi…