Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

91. Tới nhà hắn cái là bị bắt đi làm khổ sai luôn

Trên đường đi nhìn chung coi như thuận lợi, chỉ là Tiêu Bách Đạo chẳng làm gì vẫn cứ phải xem Phượng Khê biểu diễn tạp kỹ suốt dọc đường.

Tỷ như: đại bàng xoay người, gà trống một chân, chuồn chuồn chạm nước…

Trái tim lão Tiêu Bách Đạo lúc cao lúc thấp, bị hành đến mức về sau cũng đành... c.h.ế.t lặng.

Thậm chí lão còn bắt đầu hoài nghi, cái mộc kiếm mà nàng cưỡi kia, tám phần là cố ý chọn!

Nhưng mà... có khả năng sao?

Chỉ là một thanh mộc kiếm tầm thường, nhìn thế nào cũng không xứng với bảo bối đồ nhi của lão!

Thế là, Tiêu Bách Đạo âm thầm hạ quyết tâm — đợi đến khi đan điền Phượng Khê hoàn toàn khôi phục, nhất định sẽ đưa nàng đến Vạn Kiếm Bích chọn một thanh linh kiếm thật tốt!

Đồ nhi của lão thông minh lanh lợi, chắc chắn có thể câu được một thanh kiếm có duyên linh!

Một lần không được thì đi hai lần. Một lần lạ, hai lần quen, đi mãi rồi sẽ nên duyên thôi!

Hôm nay, ba thầy trò đến Ngự Thú Môn.

Hồ Vạn Khuê đích thân ra tận ngoài sơn môn nghênh đón, cho Tiêu Bách Đạo đủ thể diện.

Nếu là trước kia, nhiều lắm cũng chỉ chờ trong chính điện là cùng.

Lần này đại ngộ long trọng như thế, toàn bộ đều là nhờ Phượng Khê đã cứu mấy người Hình Vu trong chuyến đi Cực Địa Băng Nguyên.

Sau khi Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê hàn huyên vài câu, Phượng Khê cười tủm tỉm thi lễ với Hồ Vạn Khuê, một tiếng "Hồ sư thúc", kêu đến thân thiết vô cùng.

Hồ Vạn Khuê cũng cười híp mắt, mặt mày hiền hòa dễ gần.

Tiêu Bách Đạo đứng bên cạnh, lòng đau như cắt, ghen đến mặt muốn nứt cả ra.

Thậm chí có chút hối hận vì đã đồng ý đi theo chuyến này!

Nhưng nghĩ đến những chỗ tốt Hồ Vạn Khuê hứa hẹn, đành phải nhịn.

Hồ Vạn Khuê trò chuyện với Phượng Khê thêm mấy câu, rồi quay sang cười nói với Tiêu Bách Đạo:

“Tiêu chưởng môn, mời vào trong!”

Tiêu Bách Đạo bước đi thong thả, cùng hai đồ đệ tiến vào sơn môn Ngự Thú Môn.

Phượng Khê giờ có chút ám ảnh với cái gọi là “sơn môn”, chân nhấc cao, bước nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận khi bước qua ngạch cửa.

Màn này rơi vào mắt đệ tử Ngự Thú Môn, lại thành biểu hiện tôn kính môn phái, kính trọng tiền bối.

Không ít người âm thầm gật đầu: khó trách mấy người Hình Vu trở về cứ khen nàng mãi, tiểu cô nương này đúng là nhân phẩm không tệ.

Phượng Khê hoàn toàn không biết mình nhờ “chó ngáp phải ruồi” mà vớ được một đợt hảo cảm miễn phí, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Xem ra chỉ có Tổ sư gia Huyền Thiên Tông là già mà không đứng đắn, chứ Tổ sư gia nhà người ta thật sự là đứng đắn đàng hoàng!

Sau khi vào sơn môn, Phượng Khê trông thấy phía trước có rất nhiều bạch hạc.

Hình Vu ghé tai nàng nói nhỏ: “Tiểu sư muội, đây là trường vũ hạc, chuyên dùng để thay đi bộ trong tông môn, huynh chọn cho muội con xinh đẹp nhất!”

Quân Văn trừng mắt lườm Hình Vu một cái — Phượng Khê là tiểu sư muội của Quân Văn ta!

Ngươi dựa vào đâu cũng gọi tiểu sư muội?

Thật là da mặt dày như tường thành!

Không, ngươi căn bản không biết xấu hổ là gì luôn!

Hình Vu quả thật chọn cho Phượng Khê một con trường vũ hạc to đầu nhất, lông vũ sáng bóng, hết sức bắt mắt. Hắn còn ân cần đỡ Phượng Khê ngồi lên.

Sau đó…

Hắn chọn cho Quân Văn một con gầy trơ xương, lông còn rụng gần sạch, hói đầu!!

Quân Văn tức đến nỗi suýt xịt khói mũi!

Nhưng cũng không tiện nổi khùng, đành trừng Hình Vu một cái sắc bén như phi kiếm.

Theo sau Hồ Vạn Khuê cưỡi đầu hạc dẫn đường bay đi, các trường vũ hạc còn lại cũng lần lượt cất cánh.

Ngay lúc ấy, trong thần thức Phượng Khê vang lên tiếng gào khóc thê thảm của tiểu hắc cầu:

“Chủ nhân! Ta thấy thật không đáng cho ngươi!

Con trường vũ hạc kia cũng là chim, tiểu chim béo cũng là chim, vì cái gì nó được làm tọa kỵ mà tiểu chim béo thì không?!

Suy cho cùng, vẫn là do tiểu chim béo quá phế! Không ai muốn cưỡi nó cả!

Cũng may chủ nhân có lòng nhân từ thu nó về, bằng không nó ra ngoài đường cũng không ai thèm ngó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-91.html.]

Tiểu chim béo chớp đôi mắt đậu xanh, rơi xuống một giọt nước mắt cảm động:

“Chủ nhân, nó nói đúng đó… Ta thật sự quá vô dụng…

Ta không xứng với tình yêu ngươi dành cho ta!

Ta có lỗi với ngươi, hu hu hu…”

Phượng Khê: “……”

Một bên là cáo già chuyên đi kiện cáo vu vạ, một bên là tiểu bạch liên yếu đuối đáng thương!

Rốt cuộc là ta tạo nghiệt gì mà lại thu hai cái đồ phá gia chi tử này về làm thú cưng thế hả trời?!

Thôi thì... trước cứ dạy dỗ một trận cho hả giận đã rồi tính tiếp!

Vì vậy, nàng lôi tiểu hắc cầu ra giáo huấn một trận ra trò.

Tiểu chim béo thì trong lòng hớn hở, nghĩ thầm: "Hừ, muốn đấu với ta à? Ta dìm c.h.ế.t ngươi trong vũng nước bẩn luôn!"

Mười lăm phút sau, trường vũ hạc hạ xuống đài ổ của chủ phong.

Hồ Vạn Khuê dẫn Tiêu Bách Đạo vào chính điện.

Sau đôi ba câu hàn huyên xã giao, Hồ Vạn Khuê liền ra lệnh cho người dọn tiệc.

Tuy rằng phần lớn người ở đây đã tu luyện đến cảnh giới không cần ăn uống (tích cốc), nhưng thức ăn trong yến tiệc đều là linh thực, có lợi lớn cho tu luyện, ai nỡ bỏ qua!

Ngự Thú Môn nuôi vô số linh thú, trong đó có một bộ phận... nuôi để ăn. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của tông môn.

Ba thầy trò Huyền Thiên Tông ban đầu còn làm bộ rụt rè, dè dặt một chút, nhưng chỉ sau vài nhịp hô hấp là đã lập tức... ăn như rồng cuốn!

Dù Phượng Khê dạo gần đây ăn không ít hải sản ở Vô Tận Chi Hải và thịt yêu thú vùng Băng Nguyên Cực Địa, nhưng đầu bếp của Huyền Thiên Tông sao sánh nổi tay nghề nhà người ta chứ!

Nhìn xem, sắc – hương – vị đủ đầy, ăn một miếng là muốn rơi nước mắt vì ngon!

Sau bữa ăn no say, Hồ Vạn Khuê mới vào đề chính:

“Lứa trứng linh thú này theo lý thì nửa tháng trước đã phải phá xác rồi, nhưng tới giờ vẫn không thấy động tĩnh gì.

Nếu là trứng linh thú bình thường thì còn đỡ, đằng này toàn là trứng của linh thú cấp Địa, mà bỏ thì tổn thất lớn lắm!

Lão Tiêu à, ta thật sự hết cách rồi, nên mới mời thầy trò các ngươi tới giúp xem có nghĩ ra được biện pháp gì không.”

Kỳ thực ban đầu Hồ Vạn Khuê cũng không định để Phượng Khê nhúng tay vào chuyện này, đều là do Hình Vu đề xuất.

“Sư phụ, Phượng Khê tiểu sư muội chỉ mất hơn một canh giờ đã học xong ngự thú pháp quyết, lại còn ký khế ước được với một con Gấu Tuyết cảnh giới Kim Đan hậu kỳ ở vùng băng nguyên, điều đó nói lên gì?

Nói lên muội ấy có thiên phú ngự thú cực cao!

Biết đâu muội ấy lại tìm ra nguyên nhân trứng không chịu phá xác thì sao?”

Hồ Vạn Khuê ban đầu vẫn không muốn, nhưng không chịu nổi Hình Vu cứ líu ríu suốt ngày, thêm việc bản thân cũng chẳng có biện pháp nào khác, đành liều dùng ngựa c.h.ế.t mà coi như ngựa sống chạy chữa.

Kỳ thực, hắn cũng chẳng đặt mấy kỳ vọng vào Phượng Khê.

Nhưng mà đã đến rồi, thôi thì cũng phải diễn cho tròn vai.

Vì vậy, mọi người cùng nhau tới Phu Hóa Đường của Ngự Thú Môn.

Trong Phu Hóa Đường có mấy động chuyên phu hóa linh thú, số càng nhỏ thì chứng tỏ yêu cầu càng cao, trứng càng quý.

Lần này, họ tiến vào phu hóa động số 2.

Vừa bước vào, Phượng Khê đã cảm nhận được linh khí dày đặc đến mức suýt nữa bị sặc.

Trong động có hai ổ rơm bện bằng linh thảo đặc biệt, mỗi ổ đặt một quả trứng linh thú.

Tiêu trưởng lão – người phụ trách động số 2 – lên tiếng:

“Chúng ta đã kiểm tra từng quả rồi, đều có hơi thở sinh mệnh, không phải trứng chết.

Trong quá trình phu hóa cũng không phát sinh dị thường gì, chỉ là mãi không chịu phá xác, khiến người ta lo sốt cả ruột!”

Phượng Khê hỏi:

“Ngài đã thử qua những biện pháp nào rồi?”

Tiêu trưởng lão thở dài:

“Thôi hóa bằng linh khí, gọi mẫu thú tới bên cạnh, dùng hương dẫn thú... nói chung biện pháp có thể dùng đều đã dùng cả rồi.”

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Chưa thử... chiên, xào, luộc, hấp gì đó à?”

Tiêu trưởng lão: “……”

Mọi người: “……”

Loading...