903. Mộc Kiếm soi mói
Bên ngoài pháp trận, những đang quan sát đều mang vẻ mặt phức tạp.
Đệ tử truyền của Ngộ Đạo Phong mà gào lên “Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm” ư?
Thật là quá đáng!
Các quên mất ? Phượng Khê chẳng qua chỉ là ... “dự thính” thôi đấy!
Phong chủ Thanh Long Phong, Mạc phong chủ, nghẹn một bụng tức từ lâu, nay cuối cùng cũng tìm cái cớ để xả, bèn Tư Mã tông chủ, như mà :
“Tông chủ, Phượng Khê bên Ngộ Đạo Phong các đúng là lòng ghê. Nếu , còn tưởng nàng là đồ của ngươi nữa chứ!”
Lời chẳng khác gì châm chọc tử Ngộ Đạo Phong “ngoảnh tay giúp ngoài”, cũng là chê trách Tư Mã tông chủ "rước sói về nhà".
Tư Mã tông chủ chẳng hề thấy hổ.
Phượng Khê là đồ của Doãn trưởng lão, mà Doãn trưởng lão là hộ tông trưởng lão của Trường Sinh Tông, thì Phượng Khê dĩ nhiên là một nhà .
Dù mối quan hệ thầy trò hiện tại mới là đơn phương, thì sớm muộn gì cũng thành danh chính ngôn thuận thôi. =)))
Tư Mã tông chủ thản nhiên :
“Mạc phong chủ, ngươi thì nặng lời . Đám tử đó chẳng qua qua cầu nhanh hơn một chút thôi mà. Dù gì thì tử Ngộ Đạo Phong ít , thế yếu, nên chỉ đành hô khẩu hiệu để cổ vũ tinh thần.”
Mạc phong chủ: “……”
Hắn hiểu rõ hàm ý trong lời Tư Mã tông chủ: Mấy phong các thái thượng trưởng lão chống lưng, còn Ngộ Đạo Phong bọn hô vài câu khẩu hiệu để vực dậy sĩ khí thì ?
Nhất thời, thật sự chẳng phản bác thế nào.
Quan trọng là… mấy vị thái thượng trưởng lão cũng chẳng giúp gì, ngoài thôi!
mấy lời thể , cũng chẳng dám !
Nói cho cùng thì vẫn là do tử bốn phong bọn họ quá vô dụng!
Chiếm đủ lợi thế mà đến lúc thành cái dạng thảm hại , đúng là tức chịu nổi!
Trong góc tối, Doãn trưởng lão khẽ gật đầu. Tư Mã tiểu tử xử lý tồi, đúng là phong thái của kế thừa bảo bối nhà !
Lúc trong pháp trận, khi chỉ dẫn xong mấy tử , Quân Văn cũng bắt đầu hô khẩu hiệu mà bước qua cầu đá.
Thực với tâm tính của , hô cũng dư sức qua , nhưng là đại sư của tiểu sư , tất nhiên góp phần tạo thanh thế cho tiểu sư !
Khương Yển cũng theo , tuy tốc độ rõ ràng chậm hơn Quân Văn, nhưng cũng đủ khiến khác kinh ngạc.
Khi đến bờ bên , Quân Văn chắp tay lưng, thong thả :
“Ngươi vì chậm hơn ? Chính là vì ngươi hô khẩu hiệu đó!”
Khương Yển: “……”
Tuy phản bác, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Quân Văn và Phượng Khê, cũng đành nặn một nụ gượng gạo, thêm lời nào.
Mọi cứ tưởng tiếp theo sẽ là Lạc Trần, ngờ Hoài Hà bước : “Ta lên!”
Vừa lặp câu “Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm”, nhắm mắt, nhắm mũi mà xông tới!
Một vọt thẳng sang bờ bên !
Khương Yển trợn tròn mắt, vì tên còn nhanh hơn cả !?
Chẳng lẽ khẩu hiệu thật sự tác dụng?
Những khác cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, thế là càng niệm khẩu hiệu càng thành kính!
Trong lòng Phượng Khê buồn thôi. Như nàng từ , khẩu hiệu gì đó thật chỉ giúp tập trung sự chú ý, nhờ mới giảm bớt ảnh hưởng từ ảo cảnh.
Nàng giải thích hết đạo lý , nhưng tin, cứ khăng khăng cho rằng nàng mang vận may.
Nàng còn gì hơn đây?
Thật sự là bất đắc dĩ quá mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-903.html.]
Lúc lục tục qua cầu. Ngoài bốn Lạc Trần , những còn đều niệm khẩu hiệu lên cầu.
Dù nhanh, kẻ chậm, nhưng cuối cùng đều vượt qua ảo cảnh thành công.
Chỉ còn chín “học sinh dốt” cùng.
Khi họ định bước lên cầu, Phượng Khê bỗng lên tiếng:
“Khoan .”
Nàng chân thành:
“Khẩu hiệu tuy chút tác dụng, nhưng chỉ trị phần ngọn, giải quyết gốc rễ. Hơn nữa cũng chẳng đảm bảo chắc chắn các thể vượt qua.
Nếu các tin , thử kể cho về những gì các thấy trong ảo cảnh? Vì mắc kẹt thoát ?
Tuy giỏi giang gì, nhưng đầu óc cũng đến nỗi tệ, giúp các gỡ nút thắt.
Cứ yên tâm, sẽ mở trận cách ly, đảm bảo ai khác .
Đương nhiên, nếu các thấy đây là chuyện riêng tư, thì coi như gì. Giờ các thể lên cầu.”
Chín ngẩn .
Một mặt ngờ Phượng Khê nhiệt tình đến thế, mặt khác cũng băn khoăn nên khúc mắc của .
Dù gì chuyện nếu là "nút thắt", thì đa phần đều khó mở lời, ai phơi bày mặt khác?
họ cũng hiểu rõ: Nếu gỡ khúc mắc, thì ảo cảnh họ sẽ luôn mắc kẹt, tu vi khó mà tiến thêm, chứ đừng đến phi thăng.
Nên ?
Khi chín còn đang do dự, trong thần thức Phượng Khê bỗng vang lên giọng con nhím to:
“Chủ nhân! Nếu bọn họ , để cho! Ngươi gặp ảo cảnh gì ?!”
Phượng Khê còn kịp đáp, Mộc Kiếm nhảy :
“Chủ nhân bọn ghét nhất kiểu lấp lửng như ngươi đấy! Có gì thì thẳng ! Hỏi tới hỏi lui gì?!
Ngươi tưởng ngươi đang khảo nghiệm chủ nhân hả?
Hay là tự hỏi tự đáp để thu hút sự chú ý?
Làm chẳng qua là đang lãng phí thời gian quý báu của chủ nhân!
Thời gian là mạng sống, ngươi đang gián tiếp hại ch/ết chủ nhân đấy ?!”
Con nhím to: “……”
Nó thật sự ngơ ngác!
editor: bemeobosua
Nó chỉ mới vài câu thôi mà, bỗng dưng thành “hại ch/ết chủ nhân” ?!
Mộc Kiếm thấy , trong lòng đắc ý thôi.
Hừ, nhóc con! Dù ngươi mọc đầy gai thì cũng xỉa ngươi một trận! Mà ngươi quá trời gai, soi mói thì càng dễ!
Phượng Khê ngăn Mộc Kiếm thao thao bất tuyệt, hỏi nhím to:
“Rốt cuộc ngươi thấy ảo cảnh gì?”
Con nhím sợ Mộc Kiếm xỉa tiếp, vội :
“Trong ảo cảnh biến thành yêu thú, lúc đầu vui lắm. mấy thuộc hạ của nỡ để , còn cũng nỡ rời xa bọn chúng.
Cho nên nên ở nữa…”
Mộc Kiếm hừ lạnh:
“Vừa chẳng ai đó còn lăn lộn đất ? Ngoài miệng thì nên ở, nhưng thể thì thành thật đó nha!”
Phượng Khê: “……”
Ngươi đúng là... tiện đến vô đối mà!