Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:50
Lượt xem: 356
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
87. Nhanh! Mau tạo dáng
Phượng Khê dựa theo nguyên tắc “nhạn qua rút lông”, đem mấy khối băng mà đó bào đều thu nhẫn trữ vật.
Mới thu xong, nơi xa liền vang lên tiếng gọi.
Quân Văn hai mắt sáng rực: “Tiểu sư , hình như là sư phụ chúng đó!”
Hình Vu cũng lập tức bừng sáng đôi mắt:
“Còn sư phụ nữa!”
Những khác ai nấy đều lộ vẻ vui mừng — tông môn phái tới !
Trong khi còn đang xúc động, Phượng Khê nhanh nhẹn lấy xe trượt tuyết , triệu hồi luôn con Gấu Tuyết ở băng nguyên.
“Nhanh! Mau tạo dáng !
Để sư phụ bọn thấy — chuyến chúng tới Cực Địa Băng Nguyên chịu khổ chịu nạn, mà là tới thể hiện phong cách!”
Mọi : “……”
Muội bá đạo quá , cao hứng là .
Thế là, ngoan ngoãn leo lên xe trượt tuyết.
Phượng Khê thì oai phong lưng Gấu Tuyết, hai tay chỉnh chiếc mũ nhỏ lông xù đỉnh đầu, hướng nơi xa phất tay hô:
“Sư phụ! Sư phụ! Con ở chỗ nè!”
Tiêu Bách Đạo cùng đám sắc mặt đầy lo lắng. Bọn họ thể tìm đến nơi là nhờ công của năm tên tán tu .
Năm tên tán tu ngày truyền tống tới rìa băng nguyên, may mắn tránh sóng gió, thuận lợi khỏi cực địa.
Sau đó, bọn họ dựa theo lời Phượng Khê, tung tin Thẩm Chỉ Lan đoạt bảo tàng Vân Tiêu Tông.
Tin tức lan truyền đến tứ đại tông môn.
Hỗn Nguyên Tông — Bách Lí Mộ Trần mừng lo, mừng là tử gặp đại cơ duyên, lo là sợ “ngọc quý sinh tai họa”, e rằng sẽ rước phiền phức.
dẫu thì cũng vẫn mừng là chính.
Ba tông môn còn ngoài việc đỏ mắt ganh tị, thì càng thêm lo lắng cho đồ nhà .
Tán tu đều bình an vô sự, cớ gì con cưng nhà còn lộ mặt?
Chờ thêm mấy ngày, rốt cuộc yên, khi bàn bạc, liền hợp lực kéo quân tiến cực địa tìm .
Vì đường xa tuyết dày, mãi đến giờ mới đến nơi .
Dẫu thấy hồn đăng đồ vẫn còn sáng, nhưng lòng các lão tổ vẫn vô cùng bất an.
Chớ chi đến mấy đứa nhỏ , đến cả tu lâu năm như bọn họ mà tiến cực địa cũng là thập tử nhất sinh!
Tiêu Bách Đạo thở dài sườn sượt:
“Tiểu Khê thể yếu, tu vi thấp, chắc hẳn khổ sở ít, giờ chắc chỉ còn nửa cái mạng nhỏ thôi…”
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê càng thêm lo lắng.
Riêng Bách Lí Mộ Trần thì vẻ mặt bình tĩnh, tay chắp lưng, bộ dạng như thần tiên du ngoạn:
Bởi vì trong trứng yêu thú của Thẩm Chỉ Lan là tuyết hồ tám đuôi, nếu nở thì giữ tính mạng thành vấn đề.
Hắn chậm rãi :
“Bọn nhỏ bình an vô sự tám chín phần là dựa quang của Chỉ Lan.
Nếu tuyết hồ tám đuôi, căn bản thể sống sót ở Cực Địa Băng Nguyên .”
Tiêu Bách Đạo ba gật gù tỏ ý tán thành — quả thật, bọn tử truyền phần lớn mới Trúc Cơ, chỉ bốn là Kim Đan, trong cảnh ác liệt như mà còn sống, chắc chắn là nhờ dựa đại yêu .
Thế là ba đều thành tâm cảm tạ Bách Lí Mộ Trần một phen.
Bách Lí Mộ Trần càng lúc càng đắc ý: Chỉ Lan quả thật rạng rỡ mặt mũi bổn tọa!
Ngay lúc , Tiêu Bách Đạo mơ hồ thấy nơi xa bóng chập chờn, bèn dùng linh lực gọi lớn.
Hồ Vạn Khuê với Lộ Chấn Khoan lập tức hùa theo.
Bách Lí Mộ Trần vẫn giữ bộ dáng lão thần định trụ giang sơn, một lời.
Cả đám gọi lao về phía đám bóng .
Bọn họ vốn tưởng sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng thê thảm —
Đệ tử đông lạnh thành ngốc tử, đầy thương tích, thậm chí còn đứa ngất xỉu.
kết quả là… Bọn họ thấy gì?
Một đám huyết lang vùng địa cực đang kéo… một thứ trông như xe bò!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-87.html.]
Bọn đồ bảo bối nhà họ, thần sắc sáng láng, hiên ngang xe, vui vẻ vẫy tay với họ.
Bên cạnh “xe bò” còn một con Gấu Tuyết to lớn lù lù, Phượng Khê lưng nó, đội mũ lông xù, tươi như hoa phất tay gọi:
“Sư phụ! Sư phụ! Con ở đây nè~~!”
Đám lão nhân đột ngột khựng .
Không chứ?
Không thật sự là... cái cảnh tượng bọn họ đang thấy đấy chứ?
Khi còn đang hoài nghi lầm, đám tử phía xa như chim én nhỏ về tổ, ríu rít nhào về phía bọn họ — y như một đám Tiểu Yến Tử lao đầu … lão chim én.
Ôm lấy sư phụ nhà , đứa nào đứa nấy , nhảy cẫng lên như chợ Tết.
Phượng Khê cũng nhảy khỏi lưng gấu, tung tăng chạy đến mặt Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ! Đồ nhi tội, khiến lo lắng!”
Tiêu Bách Đạo lau nước mắt: “Không là , là …”
Chỉ là thôi mà khoé mắt kết một tầng băng châu.
Ngay lúc , Giang Tịch với Quân Văn cũng chạy tới, hô vang một tiếng: “Sư phụ!”
Tiêu Bách Đạo lập tức đổi nét mặt — tức khí trào dâng.
“Các ngươi hả?! Sao để Tiểu Khê nhà chúng cưỡi lên lưng băng nguyên Gấu Tuyết?! Lỡ như xảy chuyện thì ?!”
Ông trừng mắt chỉ Quân Văn: “Tiểu Ngũ! Chắc chắn là ngươi bày trò! Ta ngay mà, ngươi từng yên một khắc!”
Xong sang Giang Tịch: “Còn ngươi nữa, cái thứ một gậy đánh tiếng , ngươi trông chừng ?! Còn theo bậy!”
“Tiểu sư các ngươi thể yếu ớt, tu vi thấp, doạ thì đây hả?!”
Quân Văn: “……”
Giang Tịch: “……”
Người nhát gan á? Gan của đem phơi khô còn che cả nóc nhà!
Dù , hai cũng vì thiên vị mà tủi , ai bảo tiểu sư tuổi nhỏ đáng yêu, nên sủng thôi.
Chứ thật, đừng sư phụ, đến cả bọn họ cũng sủng tới trời!
Phượng Khê thì băn khoăn, nhỏ giọng giải thích: “Sư phụ, chuyện thật sự liên quan gì tới đại sư với Ngũ sư cả …”
Tiêu Bách Đạo lập tức khoát tay, vẻ mặt “ quá hiểu con ”: “Con khỏi cần bênh vực bọn chúng. Con á, chính là quá ngoan ngoãn, hiểu chuyện quá mức! Sư phụ đều hết!”
Phượng Khê: “……”
Tuy Tiêu Bách Đạo mồm thì bất công, nhưng lòng vẫn lo cho Quân Văn và Giang Tịch, hết sờ đầu kiểm tra từ xuống , xác định xây xước gì mới yên tâm.
Lộ Chấn Khoan với Hồ Vạn Khuê bên cũng thế, kiểm tra từng tử một, mấy đó thương nặng, giờ tuy còn nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.
Riêng Bách Lí Mộ Trần thì trợn tròn mắt.
Ủa? Đệ tử của ?
Sao thấy một ai hết ?!
Lúc , Tần Thời Phong bước lên , chắp tay : “Bách Lí chưởng môn, Chỉ Lan sư cùng nhóm truyền tống trung tâm Cực Địa Băng Nguyên ! Ngài mau cứu !”
Bách Lí Mộ Trần lập tức cảm thấy tai đông cứng đến ảo giác.
“Ngươi cái gì?! Bọn họ truyền tống đến trung tâm?! Ai truyền?! Không các ngươi cùng ?!”
Phượng Khê liền thò đầu chen , ánh mắt long lanh chân thành tha thiết.
“Bách Lí chưởng môn, tuy rời Hỗn Nguyên Tông, nhưng trong lòng , ngài vẫn luôn là luôn để đại cục trong mắt, thể gánh vác, là bậc đại hùng trượng nghĩa.”
“Ta thật ngờ, như ngài dạy một tử như Thẩm Chỉ Lan – mà phẩm hạnh còn đủ cấp nhập môn.”
“Nàng sở dĩ truyền trung tâm là vì tham Ma tộc trọng bảo, còn mặt dày sang lấy lòng đám ma đầu! Kết quả thế nào? Bị ma quật , kế sách phản phệ!”
“Còn thì khác.”
“Ta những bẻ gãy một tay lão ma đầu, còn dùng kế khiến mười vạn ma binh tan thành tro bụi!”
“Chưa kể, còn moi hàng loạt bí ẩn kinh thiên từ miệng lão ma đầu nữa!”
Phượng Khê mỉm chân thành, vỗ n.g.ự.c đầy tự hào: “Ngài xem, cùng là truyền tử, chênh lệch một trời một vực như chứ?”
Đám Tần Thời Phong: “……”
Ngươi cứ y như thật …
Cứ cảm giác sai trái chỗ nào nhưng ai phản bác
Sử dụng ngôn ngữ quả nhiên là một môn nghệ thuật.