Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:04:48
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

86. Phượng Khê nhổ ra một con cá nhỏ từ trong miệng.

Lão giả đương nhiên là không muốn đưa.

Nhưng nghĩ đến cái miệng phá đám của tiểu nha đầu trước mặt, lại nghĩ tới danh tiếng bản thân, hắn đành thỏa hiệp.

Cũng được thôi!

Dựa vào tu vi hiện tại của nàng, đời này có khi cũng chẳng tới được trung tâm Cực Địa Băng Nguyên, cho nàng thì đã sao?

Thế là hắn mở miệng:

“Nếu có một ngày ngươi có thể đặt chân tới trung tâm Cực Địa Băng Nguyên, ta sẽ giao Vô Danh Thành cho ngươi.”

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Vạn nhất ngài nói mà không giữ lời thì sao? Ngài cũng phải phát cái thề độc đi chứ!”

Lão giả: “……”

Rốt cuộc ai là chủ, ai là khách đây?

Lão giả giờ chẳng qua chỉ là một tia chấp niệm còn sót lại, lời thề độc vốn chẳng có ràng buộc gì với hắn.

Nhưng Phượng Khê không biết xấu hổ ép hắn phải thề nhân danh đương nhiệm Ma Hoàng Bắc Vực, nếu thất hứa thì để Ma Hoàng bị thiên lôi đánh trúng!

Lão giả: “……”

Thôi thì, c.h.ế.t người khác còn hơn c.h.ế.t ta!

Thằng nhãi Ma Hoàng kia cũng coi như hậu bối của ta, mượn tên hắn một chút cũng không sao.

Sau khi lão giả phát thề độc xong, Phượng Khê liền cười tủm tỉm nói:

“Lão già, bao nhiêu năm nay tiền phí vào thành ngài thu cũng kha khá rồi nhỉ?

Dù sao ngài cũng chẳng dùng được nữa, hay là cho ta mượn chút?”

Lão giả lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi búng tay một cái, tất cả mọi người bị b.ắ.n ra khỏi Vô Danh Thành.

Phượng Khê là người bị b.ắ.n mạnh nhất, trực tiếp cắm đầu vào một ụ tuyết!

Mọi người y như nhổ củ cải, hợp lực kéo nàng ra.

Phượng Khê tức điên, vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy Vô Danh Thành biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thật ra cái đó vốn không phải là Vô Danh Thành thật, chỉ là một cái hình chiếu mà thôi.

Phượng Khê vốn muốn quay lại chửi thêm vài câu, nhưng chợt nhớ ra—quên hỏi lão giả tên gì mất rồi.

Thôi vậy, đợi sau này nàng đến trung tâm Cực Địa Băng Nguyên, rồi tính sổ sau!

Lúc này, trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.

Phượng Khê liền lôi xe trượt tuyết ra, mọi người ngồi lên xe, theo bản đồ lão giả vẽ mà lao về phía vùng đất giáp ranh.

Trên xe, Tần Thời Phong trông nặng trĩu tâm sự.

Tất cả mọi người đều đoán được nguyên nhân, nhưng không ai mở miệng.

Hắn đơn giản là đang lo cho sự an nguy của Thẩm Chỉ Lan.

Lo thì lo, nhưng cũng chẳng giúp được gì—ai lại dám chui vào trung tâm Cực Địa Băng Nguyên mà tìm người?

Nơi đó yêu thú hệ băng cấp Nguyên Anh chạy đầy đường, vào đó chẳng khác nào tự sát.

Hình Vu đảo mắt khinh bỉ: Đại sư huynh đúng là đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã... mù quáng!

Ba ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng đến được khu vực giáp ranh của Cực Địa Băng Nguyên, hơn nữa còn tìm thấy đúng chỗ lão giả đã đánh dấu.

Mọi người liền bắt đầu dọn sạch lớp tuyết và đất phủ bên trên, để lộ ra lớp băng phía dưới.

Nhưng lại không hề phát hiện ra băng phách.

Quân Văn thì thào:

“Không phải lão già kia lừa chúng ta chứ?”

Giang Tịch đáp:

“Hẳn là không đâu. Theo ghi chép trong điển tịch, băng phách trong suốt, nên ẩn trong băng rất khó phát hiện.

Tốt nhất là nghĩ cách nào đó khiến băng phách động đậy, như thế mới nhìn ra được.”

Cả đám nhìn nhau, đều khó xử!

Làm sao để khiến băng phách động lên bây giờ?

Phượng Khê suy nghĩ một chút rồi kết ấn, lập tức trên mặt băng hiện ra vô số ngọn lửa linh lực nhỏ xíu nhảy nhót.

Về chuyện Phượng Khê cứ muốn trùng ấn là trùng ấn được, đám Tần Thời Phong đã quá quen, chẳng ai thấy ngạc nhiên nữa.

Nói thật, bất cứ chuyện kỳ quái nào xảy ra trên người Phượng Khê, bọn họ cũng chẳng thèm kinh ngạc nữa rồi.

Chỉ là lần này, những ngọn lửa linh lực nho nhỏ chẳng có tác dụng gì mấy.

Phượng Khê liền thả tiểu chim béo ra, bảo nó phun lửa cho ra trò.

Gần như ngay khi ngọn lửa vừa chạm vào mặt băng, mọi người liền thấy dưới lớp băng xuất hiện thứ gì đó như cánh hoa đang chuyển động.

Tuy tốc độ không nhanh, nhưng rõ ràng là có di chuyển.

Cả đám mừng rỡ phát cuồng—băng phách! Nhất định là băng phách!

Bọn họ lập tức lấy ra đủ loại pháp khí để đào băng, thậm chí cả Gấu Tuyết và bầy sói băng nguyên cũng tham gia.

Chỉ có tiểu chim béo vừa phun xong một ngụm lửa đã lập tức lăn về túi linh thú trốn kỹ.

Nó là yêu thú hệ hỏa, cực kỳ không thích nghi nổi với cái nơi lạnh thấu xương này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-86.html.]

Sau một hồi đào bới, khoảng cách với băng phách ngày càng gần, thì đột nhiên—băng phách bắt đầu mọc ra những sợi băng như tơ nhện, lao ra tấn công bọn họ!

Quân Văn không cẩn thận bị một sợi quét qua, lập tức toàn thân rùng mình, đến tóc tai cũng bị đông lại thành sương trắng!

Mọi người ai nấy đều biến sắc, không ngờ băng phách lại bá đạo đến thế!

Xuất phát từ bản năng kiêng kỵ, dù băng phách đã gần ngay trước mắt, cũng không ai dám manh động chạm vào.

Phượng Khê đảo tròng mắt một vòng, tay múa như bay, dùng linh lực hóa thành dây leo cuốn lấy đoá băng phách kia.

Băng phách đương nhiên chẳng chịu ngoan ngoãn bó tay chịu trói, điên cuồng lao xuống; Phượng Khê thì ra sức kéo lên.

Hai bên giằng co, ngay lập tức mặt băng xuất hiện một khe nứt.

Sau đó—Phượng Khê rơi tõm vào.

Rồi lại sau đó—mặt băng khép lại như chưa từng có chuyện gì.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh!

Giang Tịch và mọi người còn chưa kịp phản ứng gì!

Tới khi hồi thần lại, đã thấy Phượng Khê y như một con rùa nhỏ đáng thương, bị đông cứng trong tư thế chữ X, dán lên mặt băng. Còn đóa băng phách kia thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Cả đám lập tức nháo nhào hoảng loạn!

May thay Giang Tịch vẫn giữ được bình tĩnh, lập tức chỉ huy mọi người hợp lực phá băng.

Nhưng mà—nhìn thì lớp băng mỏng manh, chứ thực tế đám người hao hết khí lực cũng không sao tiếp cận được vị trí Phượng Khê.

Rõ ràng là nàng bị đông cứng cách mặt băng một đoạn không hề ngắn.

Mọi người vừa hoảng vừa lo, Quân Văn với Hình Vu mắt cũng đỏ hoe!

Xong rồi!

Một canh giờ đã trôi qua!

Tiểu sư muội chắc chắn bị đông c.h.ế.t rồi!

Ngay lúc cả đám sắp gào lên khóc, miệng Phượng Khê bỗng giật giật, nhả ra... một con cá nhỏ.

Rồi lại phun tiếp... một con tép.

Mọi người: “……”

Thấy nàng còn sống, cả đoàn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục phá băng.

Hai canh giờ sau, cuối cùng cũng đào được Phượng Khê ra khỏi băng!

Phượng Khê cười với bọn họ một nụ cười tươi như hoa nở giữa trời đông giá rét.

Mọi người: “……”

Thôi tiêu rồi!

Đông lạnh thành đứa ngốc luôn rồi!

Ngay sau đó, Phượng Khê từ tốn mở bàn tay phải đã siết chặt nãy giờ.

Trong lòng bàn tay nàng là một vật hình cánh hoa, trong suốt lấp lánh, đẹp đến động lòng người.

Chính là đóa băng phách kia!

Mọi người đồng loạt kinh hô, tràn đầy hâm mộ. Giang Tịch là người đầu tiên hoàn hồn lại, vội kêu lên:

“Tiểu sư muội, mau buông ra! Kẻo tay muội bị đông lạnh hỏng mất!”

Phượng Khê thấy lòng ấm áp:

“Đại sư huynh, không sao đâu, thứ này chắc là hết khả năng công kích rồi.”

Giang Tịch cũng biết hắn lo quá hóa rối loạn, nếu băng phách vẫn còn sát thương, tiểu sư muội đã sớm hóa thành tượng băng rồi.

Tuy vậy, hắn vẫn dặn nàng nhanh chóng bỏ băng phách vào hộp ngọc để tránh tổn thương do hàn khí.

Mà Phượng Khê—cái người nghèo kiết xác này—dĩ nhiên chẳng có cái hộp ngọc nào. Đành phải đi hóa duyên (xin xỏ) của mấy người còn lại.

Có một màn lấy được băng phách thành công thế này, mọi người lập tức phấn chấn hẳn lên, nhiệt huyết tìm kiếm băng phách sôi sùng sục.

Vạn sự khởi đầu nan, có lần đầu làm mẫu, những lần sau bắt băng phách đã có kinh nghiệm.

Chỉ cần dùng linh lực quấn chặt băng phách, giằng co một hồi, đợi lúc nó mất đi tính công kích là có thể thu bắt an toàn.

Liên tiếp năm ngày trôi qua, đám người Phượng Khê đã bắt được tổng cộng ba mươi hai đóa băng phách ngàn năm.

Phượng Khê phát cho mỗi người hai đóa, còn mình giữ lại bốn đóa.

Đám người Tần Thời Phong nằm mơ cũng không ngờ Phượng Khê lại hào phóng đến thế!

Dù nàng chỉ phát cho mỗi người một đóa, bọn họ cũng đã mãn nguyện lắm rồi—dù sao công lao lớn nhất là của nàng!

Phượng Khê cười tủm tỉm nói:

“Chúng ta là bằng hữu vào sinh ra tử, mấy thứ vật ngoài thân này tính là gì chứ.

Yên tâm, chỉ cần các huynh sau này đi theo muội, muội nhất định không bạc đãi các huynh!”

Mọi người theo bản năng gật đầu.

Sau đó: “……”

Khoan đã.

Cái gì gọi là ‘sau này đi theo muội’?

Chúng ta vốn dĩ không cùng tông môn mà!

Chúng ta theo muội làm gì?!

Tự dưng ai nấy đều thấy mấy đóa băng phách trong tay... hình như có chút nóng phỏng tay, giống như là... đã lỡ ký khế ước bán thân rồi thì phải.

Loading...