Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 844
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:31:50
Lượt xem: 308
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
844. Làm việc bao giờ kể công
Hàn phong chủ đương nhiên , dù là Tư Mã tông chủ ba vị phong chủ , ai cũng chỉ mong gặp xui xẻo!
bọn họ quá xem thường Hàn Trí Đức!
Nghĩ rằng chỉ cần thiên lôi thật sự giáng xuống là thể dằn mặt ? Thật quá ngây thơ!
Trừ khi bọn họ năng lực khiến thiên lôi ngay lập tức rơi xuống đầu , nếu thì liều chế/t nhận, bọn họ lấy gì bắt nạt ?!
Hắn lạnh lùng :
“Dù thiên lôi là do Cùng Kỳ mang đến , thì với cũng chẳng liên quan!
Thiên lôi đánh trúng sơn môn Chu Tước phong của chúng chỉ là chuyện tình cờ mà thôi!
Hơn nữa, thiên lôi chỉ đánh trúng sơn môn Chu Tước phong, mà còn đánh Ngộ Đạo Đài, chẳng lẽ các còn dám thiên lôi nhắm Tổ sư gia chúng ?!”
Không ít cảm thấy lời phần hợp lý, đúng , thiên lôi khi tiến trận đại hộ phái thì hết đánh trúng Ngộ Đạo Đài, đó mới tới Chu Tước phong.
Chẳng lẽ chỉ là ngẫu nhiên ?
Hàn phong chủ thấy lời hiệu quả, thở nhẹ trong lòng.
Thật đáng tiếc, chính vì lời đó mà Doãn trưởng lão càng thêm chắc chắn rằng là kẻ trộm nhẫn trữ vật!
“Ngươi lấy thiên lôi đánh trúng Ngộ Đạo Đài? Chắc chắn là ngươi lén lút trộm ở trong sơn động !
Chỗ đúng sai , cũng thèm bận tâm!”
Hắn là chủ, trong lòng xác định Hàn phong chủ chính là kẻ trộm nhẫn trữ vật của , nên dù Hàn phong chủ gì, cũng đều nghi ngờ.
Tư Mã tông chủ còn đang cố giữ phép tắc, phản bác lời Hàn phong chủ, thì Phượng Khê lạnh lùng :
“Thiên lôi vì đánh trúng Ngộ Đạo Đài ? Còn cần giải thích ?!
Chẳng vì thiên lôi cảm thấy Trường Sinh Tông các ngươi đang bao che cho , nên mới giận chó đánh mèo, thẳng hướng Tổ sư gia !
Lão nhân gia tổ sư gia còn kịp nghĩ tới phi thăng ngươi, đứa môn nhân bất hiếu liên lụy!
Hàn Trí Đức, ngươi dám nghịch thiên bất đạo, thì dám đối mặt Tổ sư gia, thì dám xin đồng môn, biến Trường Sinh Tông thành trò , mà còn dám mặt dày xuất hiện ở đây để tự cứu , thật chẳng hổ!
Ta thấy Cùng Kỳ sai, sự tồn tại của ngươi chính là nỗi nhục nhã của Trường Sinh Tông, căm ghét!”
Hàn phong chủ tức giận đỏ mặt, giơ tay liền đánh về phía Phượng Khê.
Đáng tiếc, Tư Mã tông chủ nhanh chóng chặn lấy tay :
“Hàn phong chủ, ngươi định gì ?
Ngươi , cũng hỏi, ngươi đang thẹn quá hóa giận vì Phượng Khê chạm đến chỗ nhạy cảm?”
Hàn phong chủ giận sợ, bình thường Tư Mã tông chủ tuy là tông chủ nhưng hành sự quyết đoán, thậm chí mềm yếu.
Không ngờ hôm nay hung hăng đe dọa, liệu đang tính cơ hội để loại trừ ?
Thật là mơ tưởng hão huyền!
Hắn chỉ nắm trong tay quyền uy Chu Tước phong, còn Quý trưởng lão Hạo Thiên Thánh Cảnh chống lưng, dù là Tư Mã Thanh Hoằng cũng chẳng gì .
Hàn phong chủ căm tức Tư Mã tông chủ, nghiến răng :
“Dù ai hỏi cũng đến lượt Phượng Khê! Nàng là Bắc Vực, còn thù oán với , nàng chính là kẻ cố tình gây rối Trường Sinh Tông bất an, là kẻ châm ngòi ly gián!”
Phượng Khê đáp ngay:
“Ngươi nghĩ ở đây đều khả năng suy xét ? Ta là sự thật là châm ngòi ly gián, tự rõ.
nếu ngươi thì cũng cần nhiều, đúng là Bắc Vực, chuyện Trường Sinh Tông cũng xen .
Dù thiên lôi cũng đánh trúng Huyền Thiên Tông chúng , phá hủy đại trận hộ phái, cũng đánh lão tổ sư gia của chúng , càng cắt đứt tiền đồ phi thăng của tử chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-844.html.]
Hàn phong chủ: “Ngươi còn nhiều nữa ?!”
Lời Phượng Khê khiến cả hiện trường hỗn loạn!
Chuyện khác chỉ là phụ, quan trọng là chuyện liên quan đến tiền đồ phi thăng của họ!
Dù hy vọng mong manh, nhưng vẫn còn hy vọng chứ?!
Giờ dập tắt hy vọng đó thì tất nhiên bọn họ phẫn nộ!
Vậy là mạnh miệng lên án, yêu cầu Tư Mã tông chủ nghiêm trị Hàn phong chủ, nhất là đuổi khỏi Trường Sinh Tông!
Hàn phong chủ tức đến đầu ong ong, tốn ít công sức mới tạm khống chế tình hình, kết quả lời Phượng Khê như tiếng sét tan nát hết!
Trước đây nên giữ khư khư cố kỵ, nên tay trừ khử nàng ngay!
Từ khi Phượng Khê đến Nam Vực, còn chẳng sống yên một ngày!
Nói chừng thiên lôi cũng là do nàng mang đến!
Tất nhiên, chỉ nghĩ cho bõ tức, cũng hề nghi ngờ thiên lôi thật sự nhắm thẳng Phượng Khê.
Một mặt thì chẳng tìm lý do gì để mà thiên lôi đánh nàng, mặt khác thì hành động của Phượng Khê quá hợp lý!
editor: bemeobosua
Nếu thiên lôi nhắm nàng, nàng thể lộ liễu, ngang nhiên dẫn đầu gây loạn?
Hắn rằng, thậm chí chẳng thế nào là chột , nàng giờ quên luôn thiên lôi là do đưa đến!
Nàng giờ chính là hiện của chính nghĩa, là phát ngôn viên của tử Trường Sinh Tông!
Lúc , một trưởng lão của Chu Tước phong nổi giận lên tiếng bênh vực Hàn phong chủ, viện đủ lý do từ nhỏ đến lớn, đơn giản thì nếu chỉ là sơn môn Chu Tước phong thiên lôi đánh trúng thì đổ tội danh Hàn phong chủ ?
Trưởng lão Chu Tước phong còn :
“Nếu chỉ vì sơn môn Chu Tước phong thiên lôi đánh, thì Ngộ Đạo phong đánh cũng thể cho rằng thiên lôi nhắm tông chủ ?”
Phượng Khê nhếch mép:
“Tông chủ gì tổn hại nhân luân ? Thiên lôi ăn no rảnh rỗi đánh ?
Các nhầm , sơn môn Chu Tước phong thiên lôi đánh chỉ là bằng chứng thứ nhất thôi, nguyên nhân chính là Hàn Trí Đức phá hoại nhân luân!
Có gan thì các rửa sạch tội cho !”
Các trưởng lão Chu Tước phong: “……”
Dù năng lực lớn cỡ nào cũng thể tẩy trắng!
Rốt cuộc đứa cháu tội cũng quá lớn!
Lúc đầu còn tranh luận dài dòng, cuối cùng các trưởng lão Chu Tước phong đều im bặt.
Ở chỗ tối, Doãn trưởng lão gật đầu, Phượng Khê cái miệng nhỏ mà quyền uy nhỏ!
Nàng còn thêm: “Tông chủ, ngài đừng phí công vô ích nữa, bằng chứng đầy như núi, thiên lôi chính là do Hàn Trí Đức mang tới, cứ trực tiếp trừng phạt !”
Hàn phong chủ: “……”
Hắn thật sự chịu nổi nữa, khi Tư Mã tông chủ kịp phản ứng, lắc nhảy lên đài cao, chuẩn một chưởng chụp ch/ết Phượng Khê.
Dù gây nhiều phiền phức, nhưng vẫn đành liều để trừ họa.
Phượng Khê ngốc, nàng đoán Hàn phong chủ sẽ tay, chuẩn chuồn mất, nào ngờ Hàn phong chủ bỗng thét một tiếng, ngã lăn như “cẩu” gặm bùn!
Phượng Khê nâng chân lên buông xuống.
Chẳng lẽ là ông lão thích giúp vui, trưởng lão hộ phái ?
Phải , ông lão thật đúng là đạo đức, việc bao giờ kể công!