Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 826

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:23
Lượt xem: 295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

826. Ta với ngươi đúng là trời sinh một cặp!

Cùng Kỳ vốn thích những kẻ , nhưng điều kiện tiên quyết là, … thua nó.

Nếu đối phương còn hơn nó? Xin , thế thì thuận mắt nổi!

Tuy trong lòng nó tức, nhưng mặt biểu lộ chút nào, ngược còn toe toét như hoa nở, hàm răng trắng bóng như sắp bật tiếng kèn đồng.

“Tiểu Khê Khê, ngươi thật đùa ha!

Ta ngươi chỉ giỡn với thôi, hai tình thâm nghĩa trọng, thiên hạ vô song, ngươi nỡ ăn thịt chứ!

Huống chi thịt chua dai, ăn chắc chắn bể răng! Ngươi ăn lão Mai , thịt mềm ngọt, ngon cực kỳ!”

Mai trưởng lão: “...”

Trông cứ như ngươi từng nếm qua !

dám gì, vì , nếu buột miệng , Cùng Kỳ chắc chắn sẽ bắt cắt một miếng thịt thật để nó “kiểm chứng thực tế”.

Phượng Khê thì tươi rói như nắng tháng Ba, sang với Cùng Kỳ:

“Cũng nhờ tính tình hai na ná đấy, chứ đổi khác mà kiểu đó chắc xắn tay áo đòi cho cái phiếu nợ !”

Cùng Kỳ: “...”

Không giống ngươi, mà là vì ngu!

Trên đời trừ khi ngốc lắm mới ngươi lừa cho phát phiếu nợ!

Từ khi gặp Phượng Khê, nó phát hiện tâm tư ngày càng phong phú: nấy, giờ còn suy tính, giấu đầu hở đuôi, lúc nào cũng xoay chuyển đầu óc. Loại cảm giác … cũng thú vị ghê!

Đường đường là một bá chủ sinh trong nhàm chán, nay thấy đời vui như trò chơi “ lừa ngươi, ngươi gạt ”.

Chờ lúc nào chơi chán , thu thập nha đầu cũng muộn!

Nghĩ thì nghĩ , nhưng ngoài miệng nó toe toét:

“Phải đó! Ta từ mà, hai như rùa thấy đậu xanh, mắt ngay tắp lự!

Trời đất sinh một cặp chúng , dù trời sập đất lở cũng chia rẽ !”

Phượng Khê ngáp dài một cái:

“Lần ngươi đổi kiểu khác , mấy câu cũ rích phát ngán!

Sáng nay dậy quá sớm, giờ về ngủ bù một giấc.

Mấy món đồ để cho ngươi đó, nhớ dùng cho cẩn thận, xong sớm trả , ?”

Cùng Kỳ: “...”

Đó… là đồ của mà! Của !

Ngươi hề xem ngoài đúng ? Da mặt ngươi… thật căn bản là da mặt!

Phượng Khê chẳng buồn chờ nó đáp, sang với Mai trưởng lão:

“Mai trưởng lão, mấy lời khách sáo dài dòng, tóm , ân tình ngài dành cho , ghi tạc trong lòng. Sau nếu cần giúp gì, cứ mở lời, nhất định dốc lực!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-826.html.]

Mai trưởng lão thấy nàng thành khẩn như thì trong lòng ấm áp hẳn. Ông vốn nghĩ giữa và Phượng Khê chẳng giao tình gì, chỉ là do chuyện Cùng Kỳ mà dây dưa. Không ngờ nha đầu ơn tất báo. Dù giúp gì thật , nhưng mấy lời đó cũng thấy dễ chịu hẳn.

Mai trưởng lão đáp vài câu xã giao, Phượng Khê lúc mới dắt theo Quân Văn và Cảnh Viêm rời .

Vừa khỏi, Cùng Kỳ bĩu môi:

“Mai lão đầu, ngươi ngốc mà ngươi cứ chịu nhận. Ngươi thật sự cho là Tiểu Khê Khê lòng với ngươi ?

Ngươi phân tích kỹ lời nàng ?

Nàng ghi ơn ngươi trong lòng, mà là nhớ rõ, ngươi nàng ghi tới ? Cũng giống như hôm nay nàng nhớ ăn cơm uống nước, nhớ qua loa thôi!

Còn câu 'sẽ dốc lực giúp ngài'? Phiên dịch là: nếu lợi thì giúp, lợi thì giả bộ, mà ngươi dùng hết lực ?

Với cái kiểu như ngươi á, Tiểu Khê Khê đem ngươi bán tám , ngươi cũng còn thấy cảm động!”

Mai trưởng lão: “...”

Ngươi là hung thú mà cũng phân tích ngữ nghĩa từng câu một?

Tài đấy!

editor: bemeobosua

Nếu thật bản lĩnh thì đừng trốn trong kết giới, bước ngoài thử xem?

Dĩ nhiên, những lời ông chỉ dám trong lòng. Từ khi nhận trách nhiệm trông nom Cùng Kỳ, ông luyện thành thói quen giữ mồm giữ miệng.

Phía bên , ba Phượng Khê nhanh chóng chỗ ở.

Vừa bước cửa, Phượng Khê lầm bầm mắng tổ sư gia Trường Sinh Tông một trận, gọi là “lão già lắm chuyện”.

Quân Văn và Cảnh Viêm thì ngơ ngác: “Tiểu sư điên ?”

Phượng Khê mắng chán thấy gì lạ thường xảy , mới tiếp:

“Người truyền thụ kiếm pháp cho Ngũ sư tu vi cực cao, chỉ tránh hư ảnh linh kiếm, mà còn thể lợi dụng hư ảnh đó để dạy kiếm chiêu. Muội đoán là trận pháp chẳng ngăn nổi .

Thế nên, khi bàn việc cơ mật, cứ mắng tổ sư gia hai câu. Nếu ở đây, chắc chắn nhịn mặt dạy dỗ chúng .”

Quân Văn và Cảnh Viêm: “...”

Ngươi cũng lý… nhưng vẫn như kiểu xen lẫn tư oán riêng ?

Quân Văn bỗng rùng một cái.

“Tiểu sư , lời của nhắc một chuyện. Muội phụ đang giận ? Nửa đêm mò đến viện đánh ?

Hay đêm nay ngủ tạm ở chỗ ngươi nhé?”

Chưa kịp để Phượng Khê đáp, Cảnh Viêm chen :

“Hắn là cha ngươi, ngươi sợ gì chứ? Cha dạy con là chuyện quá đỗi bình thường!”

Quân Văn: “...”

Cảnh lão tứ!

Trước ngươi mở miệng là đòi ch/ết, giờ thì mỗi câu ch/ết thật đấy!

Loading...