825. Cái đầu óc của Cùng Kỳ đúng là khiến mở mang tầm mắt thật đấy!
Mai trưởng lão đưa tay lau giọt mồ hôi trán, trong lòng cảm thấy con hung thú bạo phát thì cũng là bão tố, dễ đối phó chút nào.
Quân Văn và Cảnh Viêm cũng nghĩ thể nào Cùng Kỳ cũng sẽ nổi giận, nhưng quá lo lắng, bởi họ tin rằng nếu Phượng Khê dám thì chắc chắn nàng cũng cách trị nó.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, Cùng Kỳ toe toét, cái miệng rộng ngoác đến tận mang tai, trông hớn hở!
"Tiểu Khê Khê , thật sự hiếm gặp như ngươi, lúc nào cũng lời thật lòng như đó!
Không giống mấy kẻ ngoài miệng thì đạo mạo nghiêm chỉnh, trong lòng nghĩ một đằng. Ví dụ như cái nha đầu kỳ quái , là thấy buồn nôn !
Tiểu Khê Khê, chúng kết giao nhé! Từ giờ trở , sẽ là nhất đời với ngươi!"
Mai trưởng lão: ". . ."
Thôi ngươi khỏi cần mang tên Cùng Kỳ nữa, gọi thẳng là “Tiện Da” cho !
Phượng Khê rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân: "Được chứ, từ nay trở chúng là bạn nhất! Mà , ngươi gọi đến gấp như , ngoài chuyện kết bạn còn việc gì khác ?"
Cùng Kỳ hào sảng đáp:
"Cũng chuyện gì lớn lao, chủ yếu là thấy ngươi xứng đáng bạn của , nên thể hiện chút thành ý! Ta quyết định tặng hết bộ gia sản của cho ngươi!
Cho ngươi nếm thử cảm giác ‘ cũng ngày gặp báo đáp ’ là như thế nào!"
Quân Văn và Cảnh Viêm: ". . ."
Không gì khác, đầu óc của Cùng Kỳ đúng thật là khiến mở mang tầm !
Thấy Phượng Khê gì, Cùng Kỳ tiếp lời:
"Ngươi đừng thấy áp lực, tặng là tặng, cứ nhận ."
Phượng Khê mỉm ngọt ngào :
"Đã là bạn bè , ngươi tặng bộ gia sản cũng là chuyện bình thường thôi, thấy áp lực chứ?
Chớ là tài sản, ngươi mà đưa luôn cả mạng cho , cũng sẽ vui vẻ nhận lấy khách sáo!"
Cùng Kỳ: Ngươi cần quá khách sáo đến hả?!
"Tiểu Khê Khê, chính là thích cái sự thẳng thắn sảng khoái của ngươi đó! Chúng đúng là định mệnh, như rùa gặp đậu xanh, hợp!
Đã thì giờ sẽ tặng ngươi hết bộ gia sản của !"
Nói , Cùng Kỳ bắt đầu từ trong kết giới ném đồ ngoài.
Linh thạch, đan dược, phù chú, thiên tài địa bảo đủ loại...
Mai trưởng lão mà rớt cả tròng mắt!
Ban đầu ông còn tưởng Cùng Kỳ chỉ chơi, hoặc đùa giỡn Phượng Khê thôi, ngờ là thật!
Ông hầu hạ cái tổ tông bao lâu, đến giờ chỉ lấy một ít đồ, mà Phượng Khê mới xuất hiện mấy hôm, chỉ vì hợp mắt mà nó tặng cho nàng bao nhiêu là bảo vật?
Sao mà đối xử với khác chênh lệch dữ chứ?!
Ngay cả Quân Văn và Cảnh Viêm cũng ngờ Cùng Kỳ thực sự cho Phượng Khê nhiều đồ đến , nhất thời đoán tâm tư của nó.
Nó là hung thú chứ thú ngốc, vì thấy tiểu sư thuận mắt mà vung tay rộng rãi thế?
Càng càng thấy là lạ!
Dù thế, cả hai cũng quá lo, bởi bất cứ ai ý đồ với Phượng Khê cuối cùng đều sẽ nàng dắt mũi hố cả thôi.
Mà Phượng Khê cũng từ chối gì hết, Cùng Kỳ cho gì nàng lấy nấy, thậm chí còn chia mấy quả linh quả cho Quân Văn, Cảnh Viêm và Mai trưởng lão cùng ăn chung.
Cùng Kỳ những để tâm, mà còn :
"Tiểu Khê Khê, thích nhất là cái tính phóng khoáng của ngươi! Không giống mấy , suốt ngày keo kiệt, chằm chằm đống đồ của như kẻ móc túi ."
Mai trưởng lão: …Ngươi đang ám chỉ ai đó?!
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng Cùng Kỳ cũng ngừng ném đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-825.html.]
"Tiểu Khê Khê, đống chỉ là một phần gia sản của thôi. Mấy hôm nữa tặng thêm!
Không tiếc , chỉ là còn vài món đang dùng dở, đợi dùng xong sẽ đưa ngươi.
Với cả, nếu đưa một lúc nhiều quá, e là sẽ kẻ ganh ghét mà gây khó dễ cho ngươi!
Mai lão đầu, đúng ?"
Mai trưởng lão: ". . . ."
Trong lòng ông ngổn ngang trăm mối, chua ngọt cay mặn lẫn lộn hết .
Dù , ông vẫn thiện cảm với Phượng Khê, cũng đến mức "phát bệnh đau mắt". (là đỏ mắt ghen tị ý 🙂)
Với thiện ý, ông khuyên Phượng Khê:
"Việc nên công khai, tuyệt đối đừng để lộ ngoài, kẻo rước họa."
Phượng Khê gật đầu hiểu chuyện:
"Mai trưởng lão, hiểu , sẽ kín miệng như hũ nút."
Cùng Kỳ hùng hồn :
"Cho dù khác thì ? Ai dám động đến tiểu Khê Khê, sẽ đập thành bánh thịt!
Tiểu Khê Khê, ngươi cứ yên tâm, chống lưng, cũng sợ!
Nếu ngươi Tông chủ Trường Sinh Tông, cũng thể giúp ngươi lên luôn!"
Mai trưởng lão: …Ngươi thổi gì dữ trời?!
Ngươi mà thật bản lĩnh đó thì cần gì trốn trong cái kết giới mãi dám ?!
Phượng Khê nháy mắt :
"Cùng Kỳ , thì hứng thú với chức Tông chủ , nhưng mà… thịt ngươi ăn ngon lắm, thể cho cắt một miếng ?
Không cần nhiều, mười cân là !
Hai cân để kho, hai cân hầm, hai cân xào cay, hai cân chả, hai cân gói sủi cảo, mở luôn tiệc Cùng Kỳ yến!"
Cùng Kỳ: “…”
Ta hỏi thật, rốt cuộc ai mới là hung thú ?!
Ngươi còn thiếu đức hơn cả đó!
Nếu , còn tưởng ngươi Thao Thiết nhập thể đấy, đến cả cũng thấy phát khiếp!
Mai trưởng lão thì há hốc mồm hình.
Hình như ông hiểu vì Cùng Kỳ thích Phượng Khê , hai cái đầu dây thần kinh đều bình thường như !
Cùng Kỳ im lặng một lúc, toét miệng:
"Tiểu Khê Khê , theo lý mà ngươi ăn thịt thì nên cho ngươi cắt một miếng.
mà gần đây ăn nhầm đồ, trúng độc !
Ngươi mà ăn thịt bây giờ, thể nào cũng nhiễm độc theo!
Hai là bạn nhất đời, nỡ hại ngươi chứ?!
Hay là thế , ngươi thèm ăn quá thì đem hai cái chân của lão Mai nấu ăn !"
Mai trưởng lão: “…Ta đắc tội ai? Ta gì nên tội?!”
Ta khổ tám kiếp mới trông nom cái tổ tông như ngươi!
Phượng Khê lúc mỉm :
"Cùng Kỳ , ngươi trúng độc thì… ngươi cho tờ giấy nợ ! Ghi là ngươi nợ mười cân thịt Cùng Kỳ! Lãi suất mỗi tháng mười cân!"
Cùng Kỳ: “…”
Ta giống như bắt đầu thấy ghét kẻ đó…