Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:38:38
Lượt xem: 348

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

80. Tiểu sư rút kiếm

Mọi Phượng Khê thì cảm thấy lý. Dù họ Băng Nguyên Gấu Tuyết bảo vệ, nhưng một đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ ở cực địa Băng Nguyên thật cũng chẳng là gì, vẫn cẩn thận một chút cho chắc ăn.

Thêm đó, Thẩm Chỉ Lan và nhóm ngoài truyền tin, nên trong lúc chờ đợi cứu viện, họ thể tận dụng thời gian để chuẩn .

Phượng Khê thấy ý kiến gì, bèn tiếp tục :

“Người thương thì cứ nghỉ ngơi dưỡng thương, còn mấy khác thì thể lười biếng. Cả đám vất vả lắm mới đến cực địa Băng Nguyên, thể về tay .

Tối nay, sẽ dẫn vài săn lang!”

Mọi : “……”

Tần Thời Phong ngập ngừng hỏi: “Phượng Khê sư , lang là lang gì ?”

“Chính là mấy con sói hôm tấn công các đấy! Một đám Kim Đan sơ kỳ mà thôi, thế mà còn dám tấn công tử truyền chúng , thật là c.h.ế.t mà!

Tối nay, chúng sẽ bắt hết mấy con sói đó về. Nếu chúng nó điều, thì cho chúng ngựa cho chúng cưỡi. Còn nếu , thì thịt!”

Tần Thời Phong: “……”

Mọi khác: “……”

Có chắc là đang về mấy con lang ở vùng cực địa Băng Nguyên, … chó ?

Phượng Khê bĩu môi, đưa tay vung một cái, Băng Nguyên Gấu Tuyết một lượt:

“Các tin , nhưng cũng tin nó ?”

Lúc mới nhớ , cái con Gấu Tuyết đúng là bản lĩnh tầm thường, với khế ước Kim Đan hậu kỳ, thì thể lực lượng khủng khiếp.

Sau khi bàn bạc xong, Phượng Khê đá một cái mặt Băng Nguyên Gấu Tuyết, khiến nó giật tỉnh .

Vừa định nổi giận, nhưng thấy là Phượng Khê thì đành chào thua.

Phượng Khê kế hoạch xong, Băng Nguyên Gấu Tuyết dùng thần thức trả lời:

“Đừng phí sức vô ích! Mấy con sói nếu đến, thì ngay lập tức bỏ chạy mất.”

Phượng Khê trợn mắt: “Ta sẽ nhốt ngươi túi linh thú, chúng nó mà thấy cái rắm!”

Băng Nguyên Gấu Tuyết lúc mới ngớ , đúng , bây giờ nó chỉ là thú cưng của nàng, nàng thể nhốt nó túi linh thú mà.

Ngay đó, một trận bi thương tràn ngập.

Cảm giác như nhốt trong quan tài, khổ cực quá mất!

Đêm đến, Phượng Khê cùng nhóm lên đường.

Ra khỏi hang gấu, họ cố tình dùng thuật thanh khiết để loại bỏ khí tức của , đến nơi cách hang gấu mười mấy dặm.

Trong nhóm, Phượng Khê là tu vi thấp nhất nhưng chạy nhanh nhất.

Giống như một con nai nhỏ, nhảy nhót mà chạy.

Tần Thời Phong và những khác cảm thấy kỳ lạ.

Một Luyện Khí kỳ đan điền thương, mà chạy nhanh hơn bọn họ Kim Đan kỳ ? Quá là phi lý !

Phượng Khê cũng cảm thấy kể từ khi khế ước với Băng Nguyên Gấu Tuyết, nàng di chuyển ở Băng Nguyên dễ dàng hơn nhiều.

Chẳng lẽ là nhờ khế ước mang lợi ích?

Ba thanh âm trong thức hải đồng loạt vang lên:

“Không chuyện đó, chỉ là trùng hợp thôi!”

“Không thể nào!”

“Kiên quyết là thể nào!”

Tiểu hắc cầu, tiểu phượng hoàng, và Băng Nguyên Gấu Tuyết đều kiên quyết phủ nhận suy đoán của Phượng Khê.

Phượng Khê lười tranh luận với chúng nó, chỉ nghĩ đến việc bắt sói thôi!

Họ tìm một chỗ thích hợp, bắt đầu đào băng động.

Phượng Khê , híp mắt tính toán:

“Một lát nữa bầy sói đến, sẽ rải hai bao ớt bột cho chúng nó, để mắt chúng nó cay xè, đó chúng mới tay.”

Mọi : “……”

Ngươi thật sự thế ?

Dù ớt bột gây tổn thương cho bầy sói, nhưng sẽ khiến chúng rối loạn đội hình.

Phượng Khê tiếp tục :

“Đợi chúng nó hỗn loạn, các xông lên. Chờ chúng nó nghĩ cơ hội thắng, sẽ thả gấu , thế là chúng xử lý hết nguyên ổ!”

Mọi vội vã gật đầu đồng ý.

Phượng Khê khoanh tay, nở một nụ như chủ cả thiên hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-80.html.]

Cuối cùng, chuyện khác , nàng giờ đây chính là chưởng môn Vân Tiêu Tông!

Nếu những tiểu gia hỏa phát triển , ai thể trở thành tử chính thức của Vân Tiêu Tông?

Tiểu hắc cầu thấy ý tưởng của nàng, chỉ nghĩ đến hai từ: “Nằm mơ!”

Không đến chuyện ngươi tìm Vân Tiêu Tông , cho dù tìm , họ sẽ nhận ngươi chưởng môn ? Biết bọn họ gia nhập tông môn của kẻ thù, còn thể đem ngươi thịt!

Lại chứ, Tần Thời Phong với đám ai nấy đều môn phái đàng hoàng, cớ gì đang yên đang lành chạy nhập cái Vân Tiêu Tông của ngươi?

Sợ mơ thấy thịt , tỉnh dậy còn tưởng sắp ăn tiệc!

Trong bụng là thế, ngoài miệng thì tiểu hắc cầu vẫn nịnh lấy nịnh để:

“Chủ nhân, quả nhiên là chủ nhân!

là mưu sâu kế hiểm, tính toán như thần, một bước thắng nghìn dặm!

Ta khâm phục như nước sông cuồn cuộn, cuồn cuồn…”

Phượng Khê bĩu môi buồn đáp, cái kiểu vuốt m.ô.n.g ngựa còn non lắm, chiêu trò rẻ tiền thế mà cũng đòi qua mặt ?

Chờ đợi tới nửa đêm, vẫn thấy bóng dáng bầy sói, bắt đầu hoảng:

Không tới thiệt hả?

đến đây , lui cũng tiện, đành tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.

Cuối cùng, nơi xa mới lập loè ánh sáng u lam — bầy sói đến!

Cả đám lập tức rút về chỗ chọn sẵn ở cửa gió cao. Phượng Khê bước đầu, mặt mũi tái xanh, tay chân run lẩy bẩy, cứ như đẩy vật tế sống.

Bầy sói thấy cảnh đó, liền dâng lên một tầng khinh thường.

Nhìn kìa, một đứa nhỏ yếu đuối còn đem chắn ?

Tộc sói xưa nay tôn kính già yêu thương trẻ nhỏ, lão sói, sói con đều bảo vệ, còn đám nhân loại thì ngược , thật khiến sói tức ói máu!

Lang Vương gầm lên một tiếng, dẫn đầu lao về phía Phượng Khê.

Phượng Khê nhe răng , nhẹ nhàng mở gói… ớt bột.

Gió lớn khéo nổi lên, đem một bao ớt bột thổi thẳng giữa mặt bầy sói.

Sau đó chính là—

“Hắt xì! Hắt xì! Khụ khụ! Khẹc khẹc! Hắt xì! Khụ!”

Một khung cảnh hỗn loạn đầy nghệ thuật!

Phượng Khê vung tay:

“Xông lên!”

Đám Tần Thời Phong mắt đỏ hoe, gào thét xông tới.

Cũng thôi, gió thổi bên thì ít, bên cũng vạ lây ít, cay đến rớm nước mắt, sói mà như cha ruột, đánh cho hả giận!

Chỉ Phượng Khê, kẻ vô liêm sỉ nhất, quấn kín đầu bằng lụa trắng từ bao giờ, chống cay hảo.

Lang Vương tức đến nghiến răng ken két, vòng qua đám , lao thẳng về phía Phượng Khê!

Băng Nguyên Gấu Tuyết trong túi linh thú cứ ngỡ đến lượt lên sàn, hưng phấn đến mức khởi động nóng:

“Hô hô ha ha! Chuẩn chơi lớn!”

Nó đ.ấ.m đ.ấ.m ngực, dậm chân như múa quyền.

Tiểu chim béo ở bên cạnh chỉ phun một câu:

Ngươi còn nhảy nữa là nhổ lông ngươi khăn lau!

điều khiến tất cả cạn lời nhất chính là — Phượng Khê thả gấu .

Mà là…

Rút kiếm.

Nàng nâng một thanh mộc kiếm, mặt đổi sắc, chỉ thẳng Lang Vương.

Lang Vương đang lao tới suýt thì thắng kịp, phanh tại chỗ.

Sát khí mất tiêu, chỉ còn cảnh giác.

Nó… nghi ngờ.

Nha đầu lẽ là yêu quái ngàn năm cải trang? Không lẽ đang giấu đại năng thần thông? Không lẽ một kiếm là c.h.é.m c.h.ế.t sói vương ?

Phượng Khê vẫn im.

Lang Vương cũng im.

Từ xa , hai bên như hai cục băng đông cứng giữa trời tuyết.

Quân Văn liếc qua, thấy cảnh thì suýt trẹo chân:

“Trời ơi… Tiểu sư càng lúc càng ghê gớm!

Ngay cả sói vương mà cũng nàng… dọa hình?!”

Loading...