792. Giả! Ngươi đúng là đang giả vờ!
Trong lòng, Đại Thạch Đầu giẫm Mộc Kiếm hơn trăm cú, còn quạt cho nó hơn ba trăm cái bạt tai!
Vẫn câu cũ, quân tử báo thù mười năm muộn, Mộc Tiện, đợi đó cho !
Sau khi hấp thụ sạch linh thạch mà Phượng Khê đưa, chừa một viên, Đại Thạch Đầu mới sang với nàng:
“Đợi củng cố thêm chút linh lực, chúng thể lên đường.”
Mộc Kiếm thì chọt chọt Phượng Khê, hạ giọng đầy cay nghiệt:
“Chủ nhân, ngươi thấy ? Ngươi đưa bao nhiêu linh thạch, nó nuốt trọn bấy nhiêu! Nó là đồ tham đáy đấy!
Về lúc ngươi giao thiệp với nó, nhất định đề phòng một chút, nhất là mấy chuyện liên quan đến linh thạch, đừng ai hỏi bao nhiêu ngươi cho bấy nhiêu!
Còn nữa, nó mà cắt xén ém hàng, ngươi cũng chẳng ! Dựa cái phẩm hạnh đó, chắc chắn nó sẽ giấu đầu hở đuôi, khai ít báo thiếu! Ngươi cứ rảnh rỗi thì đập cho nó một phát!
Nếu ngươi tiện tay, kẻ ác để cho! Ta đảm bảo cho nó cơ hội giở trò!”
Phượng Khê khen vui vẻ, còn ân cần hỏi:
“Vừa ngươi tiêu hao linh lực ít, giờ thấy yếu chút nào ? Lát nữa cho ngươi ba viên yêu hạch màu đen của khư thú, bồi bổ nhé.”
Mộc Kiếm lập tức xúc động như sắp , suýt chút là thao thao bất tuyệt kể hết tâm can.
Tất nhiên, Phượng Khê chẳng hứng nó lải nhải, nó cứ phần nó, nàng thì bận rộn chuyện nàng.
Vì cuộc trò chuyện giữa Phượng Khê và Mộc Kiếm là giao tiếp tâm thần riêng, nên những linh sủng khác, kể cả Đại Thạch Đầu, họ gì.
Lúc , Đại Thạch Đầu cũng chuẩn xong.
Nó tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ lấy Phượng Khê, chỉ một cái chớp mắt, nàng tiến trong thông đạo truyền tống.
editor: bemeobosua
Phượng Khê nhẹ lòng một nửa, xem Đại Thạch Đầu vẫn còn đáng tin.
Dù , nàng vẫn cảnh giác cao độ, đề phòng bất trắc giữa đường.
Y như , nàng dán Ẩn Thân Phù, vận linh khí hộ thể, cố gắng trang kỹ càng từ đầu tới chân.
May mắn , chuyện diễn khá suôn sẻ, mấy thứ nàng chuẩn chẳng cần dùng tới.
Nàng một nữa trở gian lúc ban đầu khi mới bước .
Ánh sáng của Đại Thạch Đầu trở nên mờ nhạt, giọng cũng yếu ớt hơn:
“Có thể cho thêm chút linh thạch ? Không thì còn sức truyền ngươi tầng tiếp theo, Vạn Phù Luyện Tâm Động…”
Chưa dứt lời, Mộc Kiếm nhảy xổ :
“Giả! Ngươi đang giả vờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-792.html.]
Khi nãy ngươi vỡ đến cái dạng đó mà còn kéo chủ nhân đây, giờ bảo sức đưa nàng ngoài?
Ngươi đây rõ ràng là lừa tiền còn gì!
Chủ nhân của thì hiền lành thật đấy, nhưng là cái mỏ vàng để mặc ngươi móc nhé!
Còn nữa, ngươi nhận chủ , thấy ngươi gọi nàng một tiếng ‘chủ nhân’?
Sao? Chẳng lẽ ngươi định giữ tiết tháo cho cái gọi là chủ nhân hả?
Hừ! Đừng mà diễn nữa!
Ta là ngươi đúng kiểu giả bộ thánh thiện, thật là đứa thích ăn đòn!
Chủ nhân, đánh nó !”
Đại Thạch Đầu xong, tức chột .
Vì Mộc Kiếm … là sự thật.
Phượng Khê khẽ nhếch môi:
“Tiểu Thạch Đầu , tuy Mộc Kiếm quá lời, nhưng chắc là lý.
Ta là dễ tính, chỉ cần chuyện nguyên tắc, đều thể nhắm một mắt mở một mắt.
nếu hai lòng… thì cũng chỉ thể tiễn ngươi một đoạn, đưa ngươi gặp chủ nhân thôi.”
Đại Thạch Đầu: “…”
Cái gọi là “gặp chủ nhân ”… tám phần là nàng tiễn chầu trời.
Cũng !
Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, kẻ ở mái hiên thể cúi đầu.
Nhẫn một lúc sóng yên gió lặng, lùi một bước trời cao biển rộng…
Đại Thạch Đầu tự xây dựng tâm lý cả nửa ngày, cuối cùng cũng miễn cưỡng gọi hai tiếng “chủ nhân” một cách cực kỳ khó nhọc.
nó bỗng phát hiện… gọi xong một tiếng thì cũng chẳng cả.
Chẳng chỉ là một cách xưng hô thôi ?
“Chủ nhân” với “vương bát đản”, thật cũng tương đương !
Từ nay về , mỗi nó gọi “chủ nhân”, coi như đang chửi nàng một câu “vương bát đản” cũng !
Nó đúng là Đại Thông Minh!
Trong lúc đang đắc ý, Phượng Khê bỗng lạnh lùng hỏi:
“Ngươi chửi là vương bát đản?”
Đại Thạch Đầu: ???!!!...