Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:37:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

78. Ta ký khế ước với ngươi, người thế mà còn dám phản kháng

Phượng Khê vừa kể chuyện xưa vừa xướng khúc ru ngủ, thế mà thật sự hát đến mức con gấu tuyết nằm vật ra ngủ khò khò.

Mọi người: “……”

Ở chung với Phượng Khê đúng là mỗi ngày một lần… cải tạo lại thế giới quan!

Phượng Khê bèn tới gần Tần Thời Phong, đưa hắn một tờ giấy:

“Tần sư huynh, huynh có cách nào ép buộc khế ước được con gấu tuyết này không?”

Tần Thời Phong: …Muội không bằng g.i.ế.c huynh cho rồi!

Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ như hắn mà đi khế ước yêu thú hệ băng Kim Đan hậu kỳ?

Muội là sợ huynh c.h.ế.t chưa đủ nhanh à?!

“Phượng Khê sư muội, cái này huynh chịu, chịu không nổi.”

“Hệ phái huynh chỉ có thể cưỡng ép ký khế ước với yêu thú yếu hơn bản thân, mà còn phải yếu rõ rệt cơ, nếu không dễ bị thần thức phản phệ, rất nguy hiểm.”

Phượng Khê chớp chớp mắt: “Vậy huynh dạy muội bí quyết ngự thú của các huynh đi, để muội thử xem?”

Tần Thời Phong suýt nghẹn!

Người ta học bí quyết này đều là đệ tử chân truyền của Ngự Thú Tông, nàng đây là chưa từng đụng qua ngự thú pháp quyết, lại còn muốn… thử?

Hắn quả quyết từ chối:

“Không được! Chưa bàn đến việc muội có học nổi hay không, vấn đề là tu vi muội thấp quá! Dù có cưỡng ép khế ước thành công, cũng sẽ bị nó phản phệ, nhẹ thì tổn thương thức hải, nặng thì đan điền tan nát, c.h.ế.t không toàn thây!”

“Vả lại, muội còn đang mang thương tích ở đan điền, đây là muốn liều mạng đó!”

Phượng Khê cười hì hì: “Vậy chúng ta chờ ở đây c.h.ế.t chung hết đi?”

Tần Thời Phong: “…”

Nói cũng đúng. Nếu không ký khế ước được với con gấu tuyết này, thì kiểu gì sớm muộn nó cũng ăn thịt cả lũ.

Chờ viện binh?

Ha, thôi khỏi mơ! Dù cho Thẩm Chỉ Lan có thoát được khỏi Băng Nguyên, cũng chẳng kịp mang cứu binh quay lại cứu họ.

Tần Thời Phong cắn răng: “Được! Để ta thử ký khế ước với nó!”

Coi như hắn thất bại, Phượng Khê có thể dỗ dành con gấu một chút, hi sinh mỗi mình hắn là được…

Không thể không nói, Tần Thời Phong bỏ cái tật làm “chó liếm” đi, thật ra cũng là người rất có khí phách!

Nhưng Phượng Khê lắc đầu:

“Để muội làm. Nó không đề phòng muội, cơ hội thành công của muội cao hơn.”

Tần Thời Phong vẫn thấy không ổn. Lúc này, những người khác cũng bắt đầu đọc tờ giấy.

Đa số đều không đồng ý. Duy chỉ có hai người – Quân Văn và Hình Vu – là gật đầu cái rụp.

Hai vị huynh đài này giờ đã thành fan cuồng của Phượng Khê, nói một câu là tin mười câu, lòng tin với nàng phải gọi là… vượt cấp vũ trụ!

Cuối cùng, mọi người vẫn quyết định đánh cược một phen.

Dù sao thử cũng chết, không thử cũng chết, không bằng cược một lần!

Nếu Phượng Khê thất bại… thì thôi, cả đám c.h.ế.t chung cho có bạn.

Tần Thời Phong bắt đầu dạy Phượng Khê bí quyết ngự thú độc môn của Ngự Thú Tông.

Tuy đại lục Bắc Vực không thiếu pháp quyết ngự thú, nhưng không cái nào đọ được với của Ngự Thú Tông cả.

Giờ phút này, mạng sống quan trọng hơn mấy cái nguyên tắc tông môn.

Dĩ nhiên, Tần Thời Phong không dám ngang nhiên truyền thụ, chỉ đưa nàng một khối ngọc giản, để nàng tự học. Gặp chỗ không hiểu thì giải thích thêm cho nàng.

Tần Thời Phong trong lòng lo ngay ngáy. Lúc trước hắn học hết pháp quyết ngự thú mất nguyên một tháng, đã là người nhanh nhất trong tông rồi!

Phượng Khê muốn học trong hai ba ngày?

Nằm mơ còn không nhanh như thế!

Sau đó—trước khi con gấu ngủ dậy lần nữa—Phượng Khê đã bảo nàng học xong rồi.

Tần Thời Phong: “……”

Đậu xanh… chơi vậy còn gì vui nữa?!

Nhưng giờ cũng chẳng có cách nào xác minh, chỉ còn biết cắn răng tin nàng thôi.

Sáng hôm sau, lúc cho gấu ăn sashimi cá ngừ vằn, Phượng Khê âm thầm nhét vào bụng cá mấy loại độc dược khác nhau.

Ăn một món thì không sao, hai ba món cũng chỉ hơi mệt, nhưng nuốt cả đống vô một lượt là đủ cho đầu óc choáng váng, thần thức tê dại.

Con gấu lúc này hoàn toàn không đề phòng gì Phượng Khê. Trong mắt nó, nàng chính là một con kiến bé xíu vô hại.

Đã thế còn cung kính dâng lên một đống “dự trữ lương thực”, quả thực là mẫu bạn gái lý tưởng của gấu.

Cho nên nó không khách khí, ngoạm ngoạm hết sạch.

Rồi sau đó… nó bắt đầu thấy… chóng mặt… trời đất quay cuồng…

Chẳng lẽ đêm qua ngủ không ngon?

Nghĩ chưa xong, Băng Nguyên Gấu Tuyết đã thấy tiểu cô nương đội mũ lông xù — Phượng Khê, đang ở trước mặt nó kết ấn.

Theo pháp ấn trong tay nàng kết thành, một đạo ngự thú ấn từ hư không hiện ra.

Ấn vừa hiện, liền tách làm hai: một nửa lơ lửng trên đầu nó, một nửa huyền phù trên đỉnh đầu Phượng Khê.

Băng Nguyên Gấu Tuyết vui thấy rõ:

— Ha! Tiểu con kiến này chẳng lẽ định ký khế ước với bản tọa?

Nàng là kẻ ngốc sao?

Một tên Luyện Khí kỳ tiểu phế vật mà cũng vọng tưởng ký khế ước với bổn tọa — đường đường là Kim Đan hậu kỳ hệ băng yêu thú?

Nằm mộng giữa ban ngày!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-78.html.]

Hay là… nàng lại đang bày trò chọc cười cho bản tọa tiêu khiển?

Nó còn chưa cười xong, thì thấy ngự thú ấn trên đầu Phượng Khê chầm chậm bay về phía nó.

Không ổn! Nếu hai ấn hợp nhất, nó sẽ bị nàng ký khế ước mất!

Băng Nguyên Gấu Tuyết lập tức gầm vang, muốn vồ lấy Phượng Khê.

Nhưng Tần Thời Phong cùng mọi người sao có thể để nó làm loạn? Gần như cùng lúc, linh quyết, linh khí, phi kiếm đều đồng loạt tung ra!

Quân Văn thậm chí còn xông lên túm lấy cái đuôi của nó!

Hắn đã chuẩn bị kỹ rồi, nếu thật sự không ngăn nổi thì mặc kệ sạch dơ, dùng phi kiếm chọc vào m.ô.n.g cho nó… tê liệt!

Dù có bị trọng thương, mọi người cũng quyết liều mạng giành lấy thời gian cho Phượng Khê.

Không còn phân biệt môn phái, không còn phân cao thấp. Giờ phút này, ai nấy đều dốc toàn lực!

Còn Phượng Khê, nàng chẳng để tâm mảy may đến mấy thứ linh khí, pháp thuật bên ngoài, mà chỉ cảm thấy thức hải đau đớn từng hồi, như bị hàng vạn mũi kim đồng loạt đ.â.m vào!

Nhưng may mà trước đây nàng bị mấy quyển thượng cổ tàn khốc kia cày nát não bộ, thành ra giờ mới còn gượng được.

Nàng nghiến răng, gắng gượng đẩy ngự thú ấn về phía Băng Nguyên Gấu Tuyết.

Kim Đan hậu kỳ thì sao?

Ngay cả phượng hoàng với hỗn độn chi linh ta còn ký khế ước được, huống hồ là ngươi!

Lại nói, ta còn là chưởng môn Vân Tiêu Tông đó!

Bổn tọa muốn ký khế ước ngươi, mà ngươi dám phản kháng?

Tìm chết!

Ngay khoảnh khắc ấy, khí thế toàn thân nàng thay đổi.

Bá đạo!

Sắc bén!

Duy ngã độc tôn!

Băng Nguyên Gấu Tuyết giật mình, thoáng chần chừ.

Chỉ là một thoáng chớp mắt, nhưng cũng đủ rồi!

Hai đạo ngự thú ấn lập tức hợp nhất.

Khế ước — thành!

Nhưng Tần Thời Phong cùng mọi người không dám thả lỏng, bởi đây mới là khảo nghiệm chân chính.

Nếu Phượng Khê không chịu nổi phản phệ từ thần thức của yêu thú, thì tất cả sẽ đổ sông đổ biển!

Trong thức hải của nàng, một con Băng Nguyên Gấu Tuyết phiên bản thu nhỏ đang điên cuồng gào rú.

Lão tử là thứ ngươi khế ước được chắc? Lão tử muốn giẫm c.h.ế.t ngươi!

Nhưng rất nhanh, không còn "sau đó" nữa.

Nó bị tiểu hắc cầu cho một đạo thiên lôi bay mấy vòng, rồi bị tiểu phượng hoàng phun cho một đống lửa, cháy xém cả… lông mày.

Miệng Băng Nguyên Gấu Tuyết há ra, khói đen phụt phì phì…

Bên ngoài thức hải, Phượng Khê thất khiếu đổ máu, nằm ngửa bất động.

Mà Băng Nguyên Gấu Tuyết cũng chẳng khá hơn, lè lưỡi, trợn mắt, ngã sõng soài như cá c.h.ế.t khô.

Mọi người: “…”

Rốt cuộc là thành công hay thất bại?

Có nên thừa cơ chọc cho nó một kiếm?

Mọi người còn đang bối rối thì Phượng Khê bỗng mở mắt.

Nàng bật dậy, bước đến cạnh Băng Nguyên Gấu Tuyết — đá một cước thẳng vào mặt nó!

“Cho ngươi cuồng ngạo!”

“Cho ngươi khoe khoang!”

“Cho ngươi bắt ta kể chuyện!”

“Cho ngươi bắt ta hát ru!”

“Có bản lĩnh thì bật dậy đánh tiếp đi

“Có bản lĩnh thì lại tất tay!”

Băng Nguyên Gấu Tuyết nằm như chó chết, sống không còn gì luyến tiếc.

Muốn chết…

Ngay lập tức…

Ngay lập tức…

Ai nấy sững người rồi bùng nổ —

Thành công! Thật sự thành công rồi!!!

Phượng Khê thật sự làm được rồi!

Một Luyện Khí kỳ ký khế ước với yêu thú Kim Đan hậu kỳ? Nàng còn là người sao?!

Ai cũng nói Thẩm Chỉ Lan là thiên tài, vậy thì Phượng Khê là cái gì?

Thiên tài trong thiên tài!!!

Đang lúc mọi người mừng rỡ không thôi, Phượng Khê yếu ớt thều thào:

“Ta… muốn té xỉu…”

Rồi ngã cái rầm — bất tỉnh nhân sự 

Loading...