747. Ta hiểu ngươi, ngươi cũng hiểu
Mai trưởng lão và Hoài trưởng lão dù chỉ liếc một cái trong chớp mắt, nhưng như tâm linh tương thông, cách lập tức kéo gần .
Ta hiểu ngươi, ngươi cũng hiểu .
Loại ăn ý chỉ những từng cùng đội mưa mới thấu .
Mai trưởng lão từng Cùng Kỳ dày vò đến chai mặt, thêm một đồng chí cùng cảnh ngộ là Hoài trưởng lão, cho nên cũng chẳng cảm thấy gì lạ thường cả.
Huống hồ, còn chính sự !
“Phượng Khê , Cùng Kỳ đang nôn nóng gặp ngươi, ngươi tranh thủ với một chuyến.”
Phượng Khê nghi hoặc :
“Không năm ngày mới tiết mục ca múa biểu diễn một ? Còn đến ngày mà? Hơn nữa, nó rảnh quá việc gì tìm gì?”
Mai trưởng lão trong lòng âm thầm chửi thề, nó tìm ngươi gì mà ngươi còn giả vờ ?
Không vì mấy trò thần kinh của ngươi đấy ?!
editor: bemeobosua
Chưa chuyện khác, cái đề thi mật ngươi để khi , nó thể nhớ ?!!
Dĩ nhiên, mấy lời chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.
Hắn khổ : “Cùng Kỳ việc chẳng quy tắc gì hết, cũng nó tìm ngươi chi. Dù ngươi cứ với một chuyến cho yên chuyện, chứ thì nó nổi cơn điên.”
Phượng Khê thở dài: “Mai trưởng lão, thật với ngài, một chút lĩnh ngộ, đang định trắng đêm ngộ đạo đây. Giờ mà rời , sợ rằng lĩnh ngộ thì khó lắm.
Nếu là ngoài đến tìm, dù cho cho một trăm triệu linh thạch cũng ! ngài thì khác, chúng hiểu mà, cho dù ngài bồi thường cho cái gì, cũng sẽ .”
Mai trưởng lão: “…”
Ngươi đang chửi ai đấy?
Hắn thật giả câm giả điếc, coi như thấy gì, dù cũng quen tai lọt tai .
nghĩ đến cái con Cùng Kỳ điên khùng , cắn răng quyết định:
“Phượng Khê , tuy và ngươi giao tình, nhưng dù gì cũng thể để ngươi tay chuyến . Vừa vài quả , cầm lấy ăn vặt nhé.”
Nói xong, Mai trưởng lão đưa cho Phượng Khê sáu quả đào đỏ rực.
Mùi thơm ngào ngạt xông thẳng mũi, chỉ thôi cũng khiến thấy sảng khoái tinh thần.
Phượng Khê bộ từ chối, thấy Mai trưởng lão nhiệt tình, lúc mới “miễn cưỡng” nhận lấy.
Hoài trưởng lão bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, vì tiền đồ, mà là quả thật sự hiếm thấy.
Loại quả tên là Thất Diệp Ngưng Lộ Đào, khỏi cần đến hương vị, chỉ riêng tác dụng đủ khiến phát cuồng, nó giúp thanh lọc tạp chất do uống đan dược để , khai thông kinh mạch.
Ngoài , còn một tác dụng chạy theo như vịt, chiết xuất linh căn. Nghe từng nhờ ăn quả mà từ song linh căn biến thành đơn linh căn.
Dĩ nhiên, chuyện chỉ là truyền thuyết, ai xác minh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-747.html.]
Còn mấy quả ? Là phần thưởng Cùng Kỳ tặng cho Mai trưởng lão.
Tuy Cùng Kỳ điên khùng, nhưng cũng hào phóng.
Cũng vì thế, Mai trưởng lão mới chấp nhận hầu hạ cái “thằng cha sống dai” .
Mai trưởng lão tự an ủi bản : quả là Cùng Kỳ cho , dùng nó để trấn an Phượng Khê, gọi là lấy của dân dùng cho dân, hợp lý quá còn gì!
Phượng Khê điểm là: nhận đồ thì thật sự việc!
Nhận đồ của Mai trưởng lão, nàng liền :
“Mai trưởng lão, Cùng Kỳ sốt ruột gặp , thể chậm trễ, cưỡi kiếm tìm nó luôn!”
Mai trưởng lão: “…”
Ta ngay mà, ngươi là dạng thấy tiền sáng mắt!
Ngươi thể kiềm chế chút ?
Hơn nữa, dù nơi tự dưng giải trừ cấm chế, nhưng vẫn còn vài khu vực cấm bay đấy, ngươi sợ rớt xuống thành bánh thịt ?!
Ngay lúc , thấy Phượng Khê tự lẩm bẩm:
“Không , nơi ai thấy, phá cấm bay trận pháp ở đây cũng , nhưng nếu phá tiếp mấy chỗ khác nữa thì phô trương quá, hợp với phong cách việc khiêm tốn của cho lắm.”
Mai trưởng lão trợn mắt rách mí: “Ngươi gì cơ? Trận pháp cấm bay ở đây là ngươi phá ?!”
Phượng Khê mặt đầy vô tội: “ mà? Trận pháp đơn giản như , sơ sơ là phá ngay, gì lạ ?”
Mai trưởng lão: “…”
Hắn chợt cảm thấy tông chủ thật sự nên thu Phượng Khê truyền tử, mà nên nhốt nó chung với Cùng Kỳ!
Cùng Kỳ thì loạn kiểu lộ liễu, Phượng Khê thì loạn theo kiểu… lén lút!
Trận pháp cấm bay của Ngộ Đạo Đài mà ngươi dám gọi là đơn giản?
Ngươi đang sỉ nhục ai thế hả!
Không, ngươi khi chẳng định sỉ nhục ai cả, chỉ là khéo léo khoe bản là thiên tài trận pháp thôi!
Là tri kỷ mới kết giao gần đây, Hoài trưởng lão lập tức hiểu nỗi đau trong lòng Mai trưởng lão, lúc chuyện.
Vì thế liền thúc giục Phượng Khê tranh thủ theo Mai trưởng lão rời , kẻo Cùng Kỳ bày trò điên gì nữa.
Phượng Khê sợ Mộc Kiếm chơi bời gì đó, liền cưỡi nhờ kiếm Quân Văn.
Nàng còn bụng khuyên Hoài trưởng lão và Mai trưởng lão:
“Hai vị trưởng lão, các ngài cũng đừng bộ nữa, cưỡi kiếm cho tiện!
Luyện Tâm Lộ là luyện tâm, chứ luyện chân mà!”
Hai họ liếc , lặng lẽ gọi phi kiếm .
Người dọn sẵn thang , thì leo lẹ thôi!
Chứ để lâu, nha đầu ch/ết tiệt rút thang thì khốn!