743. Thẩm Chỉ Lan cảm thấy Phượng Khê đúng là tự lượng sức.
Trong con ngươi của Cùng Kỳ thoáng hiện một tia gian xảo: Nhân tộc quả nhiên vẫn ngu xuẩn y như !
Chỉ cần Bổn đại nhân khẽ động một chút tâm cơ, bọn chúng liền ngoan ngoãn khuôn khổ.
Hừ!
Cho dù Bổn đại nhân tu vi chỉ còn tới một phần trăm, nhưng thủ đoạn bảo tính mạng thì vẫn còn đấy, há để mặc dễ dàng bắt ?!
Bổn đại nhân chẳng qua chỉ đang tìm một nơi dưỡng thương, tiện thể nuôi dưỡng thế lực mà thôi.
editor: bemeobosua
Chỉ tiếc là các ngươi ngu xuẩn thật, tưởng Bổn đại nhân là hổ xuống đồng bằng chó khinh!
Còn cái kẻ cổ quái , tự cho là đúng, Bổn đại nhân đúng là thích kẻ ác, nhưng ghét nhất chính là loại quân tử giả nhân giả nghĩa!
Nhìn cái bộ dạng vẻ đạo mạo của ả mà buồn nôn chịu nổi!
Lúc , Mai trưởng lão nào Cùng Kỳ chỉ đang diễn trò, tưởng thật là nó hao tổn sinh cơ để phá trận thoát , thế là ngừng giơ tay tát Thẩm Chỉ Lan!
Dĩ nhiên, dùng linh lực, bằng cái đầu sớm đánh bay .
Dù thế thì mặt Thẩm Chỉ Lan cũng sưng như đầu heo.
Mai trưởng lão một tát liền mười mấy cái, đang do dự nên đánh tiếp , ai ngờ Cùng Kỳ lên tiếng:
"Được , đừng đánh nữa."
Mai trưởng lão khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng Cùng Kỳ xem cũng quá tuyệt tình.
Ai ngờ câu liền Cùng Kỳ :
"Ta đếm , ngươi mới tát nàng ba mươi chín cái thôi, còn thiếu một trăm sáu mươi mốt cái nữa. Tạm thời ghi sổ, mỗi ca múa biểu diễn, ngươi cứ đánh nàng ba mươi cái để lấy khí."
Mai trưởng lão: “…”
Thẩm Chỉ Lan tức đến nỗi nghiến răng ken két!
Cùng Kỳ! Nỗi nhục hôm nay, sẽ trả gấp bội!
Mai trưởng lão sợ Thẩm Chỉ Lan lỡ lời chọc giận Cùng Kỳ, vội vã :
“Chỉ Lan, ngươi về , lo xử lý vết thương mặt, chuyện khác .”
Trong lòng Thẩm Chỉ Lan lạnh: Giờ tỏ vẻ bụng? Vừa nãy nương tay?
Dù nghĩ , nhưng để giữ hình tượng nhu mì trong mắt , nàng vẫn nhẹ nhàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-743.html.]
“Mai trưởng lão, chuyện hôm nay là do lỗ mãng, khi về nhất định sẽ tự kiểm điểm . Ngài cứ bận việc , hôm khác sẽ đến thỉnh giáo .”
Mai trưởng lão khẽ gật đầu. Tuy Thẩm Chỉ Lan hôm nay nóng nảy, nhưng tâm tính vẫn , thẳng thắn nhận , cũng tệ.
Còn thiếu mấy cái tát thì... để tìm cách dỗ dành Cùng Kỳ , con tra nhi cho qua.
Thẩm Chỉ Lan sang đám tử đang xem náo nhiệt, mỉm định đóng vai một tiểu Bạch Liên Hoa kiên cường chịu khổ, nhưng nàng quên mất một chuyện…
Mặt nàng đang sưng phù như đầu heo!
Không còn đỡ, nở nụ liền trông thê thảm hết sức.
Không ít nam tử vội mặt , tuy vẫn còn vài đến hỏi han, nhưng nhiều.
Thẩm Chỉ Lan đang định gì đó thì trong kết giới, tiếng quái dị của Cùng Kỳ vang lên:
“Mai lão đầu, Trường Sinh Tông các ngươi đổi thành hầm mỏ ? Bằng còn trò bán nụ thế ?!”
Thẩm Chỉ Lan tức đến nỗi mặt méo xệch!
Chỉ là... ai thấy rõ.
Vì sưng quá !
Mai trưởng lão cũng thấy Cùng Kỳ quá đáng, nhưng sự việc rắc rối hơn, đành trấn an Thẩm Chỉ Lan mấy câu, giục nàng nhanh chóng rời .
Thẩm Chỉ Lan gắng gượng giữ phong thái tao nhã, chậm rãi bước qua đám đông.
Mai trưởng lão gật đầu tán thưởng, Chỉ Lan nha đầu tâm tính cứng cỏi, đúng là hạt giống tu hành .
Ngay lúc nàng sắp qua đám đông thì nhẹ giọng :
“Mai trưởng lão, thể vài câu với Cùng Kỳ đại nhân ?”
Thẩm Chỉ Lan ngoảnh đầu , chính là Phượng Khê.
Thẩm Chỉ Lan thầm rủa: Phượng Khê đúng là ngu cứu nổi!
Biết rõ Cùng Kỳ hỉ ác ghét thiện, đến cả còn thành công, Phượng Khê thành công ?!
Chẳng lẽ định giở cái trò , mồm miệng dẻo quẹo ?
Ngây thơ quá !
Không khéo còn phản tác dụng, chọc Cùng Kỳ nổi giận hơn nữa, cơn bất mãn với chuyển sang Phượng Khê.
Thẩm Chỉ Lan liền quyết định nữa.
Nàng ở xem Phượng Khê còn thê thảm hơn đến mức nào!