Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:35:44
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
74. Vẽ nhật nguyệt, vẽ núi sông, vẽ càn khôn
Điền Thanh vội vã nói: “Tánh mạng là của mình, không có gì là không dám, người cứ việc chỉ thị đi!”
Phượng Khê nhếch môi: “Các ngươi ra ngoài rồi, hãy đem chuyện Thẩm Chỉ Lan được Vân Tiêu Tông truyền thừa lan truyền rộng rãi, càng khoa trương càng tốt. Đến lúc đó, nàng sẽ phải tập trung vào xử lý chuyện này, không có thời gian gây phiền toái cho các ngươi nữa.
Hơn nữa, các ngươi cũng có thể tranh thủ mượn sức từ những tán tu khác để thành lập một liên minh tán tu gì đó. Dù sao người đông, nếu có ai muốn xuống tay với các ngươi, cũng phải suy nghĩ kỹ một chút. Nếu nàng vẫn tìm đến các ngươi gây phiền toái, vậy thì cùng nhau làm loạn, đem chuyện ồn ào ra ngoài, sau đó đến Huyền Thiên Tông tìm ta, ta sẽ giúp các ngươi làm rõ mọi chuyện!”
Điền Thanh và những người còn lại nghe xong, lập tức cảm động đến rơi nước mắt!
Cùng là thân truyền đệ tử, Thẩm Chỉ Lan và Mục Tử Hoài lại đẩy bọn họ ra làm vật hy sinh, còn Phượng Khê thì lại âm thầm giúp đỡ bọn họ, che chở như vậy!
Không trách được Phượng Khê lại được xưng tụng là tấm gương của nhân tộc, nàng thật sự là người mẫu mực!
Giang Tịch nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ: “……”
Hắn so với Quân Văn thì tỉ mỉ hơn nhiều.
Quân Văn có lẽ chỉ xem như là một cảnh náo nhiệt, còn hắn lại nghĩ nhiều hơn.
Chiêu này của tiểu sư muội thật cao tay!
Khi những tán tu này đem chuyện ồn ào truyền đi, sự việc Thẩm Chỉ Lan và Mục Tử Hoài chiếm được bảo tàng của Vân Tiêu Tông sẽ nhanh chóng được biết đến, lúc đó, nàng sẽ không có thời gian để đối phó với bọn họ nữa!
Dù nàng là thân truyền đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, nhưng với sự mê hoặc của tài nguyên, cũng sẽ phải đối mặt với không ít phiền toái.
Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu hết dụng ý của Phượng Khê khi khuyến khích họ lập liên minh tán tu.
Chỉ để nhiều tán tu biết về hành động của Thẩm Chỉ Lan và Mục Tử Hoài sao?
Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi Phượng Khê còn có một kế hoạch khác… Trích quả đào.
Khi liên minh tán tu đã có hình thức, chính là lúc nàng sẽ ra tay.
Giang Tịch không kịp nghĩ nhiều, thúc giục mọi người nhanh chóng tiến vào Truyền Tống Trận.
Hắn đưa cho Phượng Khê một túi linh thú, bảo nàng nhét tiểu chim béo vào trong để tránh việc bị lạc trong quá trình truyền tống.
Sau khi năm tán tu vào Truyền Tống Trận, Quân Văn nắm tay Giang Tịch, tay kia túm lấy Phượng Khê, rồi mới bước vào Truyền Tống Trận.
Giang Tịch: …… Tiểu Ngũ sao lúc nào cũng như con nhím vậy?
Tuy nhiên, rất nhanh, hắn cảm nhận được Quân Văn có sự chuẩn bị trước.
Vì họ không được truyền tống đến Quy Bối Sơn mà lại tới một nơi Băng Nguyên lạnh lẽo.
Quân Văn rùng mình: “Đại sư huynh, tiểu sư muội, đây… là đâu vậy?”
Giang Tịch nhíu mày: “Nếu không nhầm thì đây chính là cực địa Băng Nguyên.”
Quân Văn ngồi phịch xuống đất: “Xong rồi! Chết chắc rồi!”
Ngay cả những tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ đến cực địa Băng Nguyên cũng là nguy hiểm đến tính mạng, huống chi bọn họ chỉ là những tu sĩ nhỏ bé!
Thôi đi, thực ra Giang Tịch là Kim Đan trung kỳ còn có thể chịu đựng, còn hắn với tiểu sư muội thì chỉ là những tu sĩ yếu ớt thôi!
Phượng Khê liếc nhìn xung quanh một chút, nhưng không thấy dấu vết của năm tán tu kia.
Lẽ nào chỉ có họ bị truyền tống đến nơi này?
Đúng lúc này, nàng nhận thấy trong nhẫn trữ vật có một vật gì đó đang rung động, thần thức dõi vào, phát hiện đó chính là bảng hiệu của Vân Tiêu Tông bị nứt vỡ.
Một khối ngọc bài đen, và một quả ngọc giản rơi ra.
Phượng Khê: ……
Nàng có một cảm giác chẳng lành.
Nhưng nàng vẫn lấy ngọc giản ra, dán lên trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-74.html.]
Bên trong thần thức, thanh âm của Phong Khiếu Thiên vang lên, câu đầu tiên làm Phượng Khê suýt nữa đã bị làm cho choáng váng!
“Phượng Khê, ngươi chính là người mà chúng ta đã chọn.”
Phượng Khê tức giận đến nghiến răng, nàng đã biết ngay giúp Phong lão đầu sẽ không bao giờ có chuyện tốt!
Nàng thật sự không nên mềm lòng mà đồng ý, nhưng sau khi Vân Tiêu Tông đưa bảng hiệu ra, nàng lại cảm thấy, cho dù không đồng ý, lão gia hỏa này cũng sẽ tìm ra cách khác để làm.
Phong Khiếu Thiên tiếp tục nói:
“Thẩm Chỉ Lan xảo trá độc ác, sao chúng ta có thể chọn người như vậy để thay chúng ta hoàn thành nguyện vọng?! Nàng chỉ là một lá cờ thu hút sự chú ý của kẻ thù mà thôi.
Ngươi có biết vì sao chúng ta chọn ngươi không? Không phải vì ngươi thông minh, linh hoạt, mà là vì ngươi có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Ngươi rõ ràng có thể tự mình chạy trốn, nhưng lại chọn mạo hiểm cứu đồng môn, vì vậy, ngươi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp chúng ta hoàn thành nguyện vọng.
Dĩ nhiên, chúng ta cũng biết ngươi không muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này, nhưng mà, con người trong đời này phải có một cái gì đó để gánh vác, thì mới có thể trưởng thành, phải không?”
Phượng Khê tức giận đến muốn mắng người, nàng mỗi ngày đều cho người khác uống canh gà (hố người =))) ), giờ thì tốt rồi, bị một ông lão dạy dỗ nên thân!
“Chúng ta đưa cho Thẩm Chỉ Lan chỉ là mấy vật ngoài thân, thứ quan trọng chính là cái ngọc bài này.
Đây là lệnh bài của chưởng môn Vân Tiêu Tông!
Ngày Vân Tiêu Tông diệt vong, chưởng môn và các trưởng lão đã hợp lực mở thông tất cả Truyền Tống Trận, đưa một phần tinh nhuệ trong tông môn truyền tống ra ngoài.
Tuy nhiên, chúng ta chưa từng gặp lại họ, có thể họ đã ruồng bỏ tông môn, cũng có thể họ vẫn đang nỗ lực tìm kiếm chúng ta.
Nếu sau này ngươi có duyên gặp họ, có thể sẽ chọn giúp đỡ, vì ngươi mới chính là người chính thống!”
Phượng Khê suýt nữa tức giận đến khóc!
Ta là chính thống?
Chỉ dựa vào cái lệnh bài này?
Người khác sẽ chỉ muốn đánh nàng một trận thôi!
Nàng cắn răng nghe tiếp:
“Chưởng môn lệnh này không chỉ tượng trưng cho chức vị chưởng môn, mà còn là một Thần Khí, là cây bút núi sông càn khôn.
Dùng để chế ra phù, không chỉ có thể tăng tỷ lệ thành công, mà còn có thể nâng cao phẩm cấp của phù triện.
Với cây bút này, ngươi có thể vẽ được nhật nguyệt, vẽ được núi sông, vẽ được càn khôn…”
Phượng Khê: …… Ngươi mẹ nó còn vẽ bánh vẽ hơn cả ta!
Lão già giảo hoạt, vạn năm a phiêu đen tối!
Phong Khiếu Thiên thanh âm đột nhiên trở nên trầm trọng, giọng già nua mang theo chút bi thương:
“Vân Tiêu Tông truyền công đường trưởng lão Phong Khiếu Thiên lễ bái Phượng chưởng môn, quỳ cầu Phượng chưởng môn trọng chỉnh tàn quân Vân Tiêu Tông, điều tra rõ chân tướng diệt môn của Vân Tiêu Tông, báo thù, an ủi vạn vạn linh hồn của những sinh linh đã c.h.ế.t thảm!”
Phượng Khê đầu tiên là thầm mắng một câu, sau đó thở dài.
Phong Khiếu Thiên, người này còn có chút trung thành với Vân Tiêu Tông, nàng cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, nàng sẽ không vì vậy mà làm gì khi không có thực lực.
Nàng lấy chưởng môn lệnh ra, nói ra thì kỳ quái, rõ ràng chỉ là một cái lệnh bài, nhưng khi nắm trong tay, nó lại biến thành một cây bút phù triện.
Bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Sau đó nàng nhận thấy Giang Tịch và Quân Văn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Phượng Khê lúc này mới chợt nhận ra trên mặt mình có hai vệt nước mắt đông lạnh thành băng!
Quân Văn run rẩy lấy ra hai bộ y phục của môn phái:
“Tiểu sư muội, nhìn muội kìa, đều khóc đến đông cứng rồi! Đắp thêm đi!”