736. Ta trông ngươi giống như cái thác nước.
Phượng Khê tiện tay nhét cuốn sách về nghệ lên giá, trong phòng tới lui mấy vòng, cũng khéo tới giờ ăn tối.
Nàng gửi tin cho Quân Văn và Cảnh Viêm ở phòng bên cạnh, bảo hai qua ăn cá nướng.
Chớp mắt một cái, Quân Văn ba chân bốn cẳng chạy tới.
Nếu viện của Phượng Khê trận pháp, thật leo tường nhảy luôn cho lẹ.
“Tiểu sư , để nướng!”
Phượng Khê cũng từ chối, bởi vì tay nghề nướng cá của Quân Văn cũng tạm .
Một phần là do thiên phú, phần còn là do kinh nghiệm thực chiến.
Hai khắp nơi lịch luyện, nướng cá nướng thịt gì cũng đều đến tay cả.
“Tiểu sư , nướng ở ?”
Phượng Khê nhớ đến mấy con Xích Yên Lý béo múp trong hồ, bèn chỉ tay: “Nướng luôn ngay cạnh hồ cá !”
Mấy con cá trong hồ: “…”
Cá cũng tự tôn chứ! Cá cũng quyền tôn trọng chứ!
Làm là quá phận ?!?
Đáng tiếc, ngoài việc run rẩy trốn góc khuất trong hồ, bọn chúng chẳng gì.
Càng đáng buồn hơn là, cái đồ thiếu đức Phượng Khê còn tiếp tục uy h.i.ế.p bọn chúng:
“Ngũ sư , thấy mấy con cá chép béo còn hoạt bát như , chắc sắp tạnh thở , là nướng luôn một thể !”
Lũ Xích Yên Lý giật nảy , vội bơi toán loạn, để chứng minh vẫn còn sống khỏe, còn cố biểu diễn một màn "lý ngư đả đĩnh" cho nàng xem!
Nếu hồ quá nhỏ, bọn chúng thật biểu diễn luôn tiết mục “cá chép vượt long môn” cho !
Lúc Cảnh Viêm đến thì Quân Văn nhóm củi xong xuôi.
Nguyên liệu càng quý thì càng nấu theo cách đơn giản, Tử Kỳ Long Ngư nướng bằng củi mới hương vị ngon nhất.
Mấy trò pháp thuật hệ hỏa, than tinh, hỏa tủy gì gì đó đều dùng .
Quân Văn châm lửa xong là bắt đầu nướng.
Chẳng bao lâu , mùi thơm của cá nướng lan khắp sân.
Nhờ mở cách ly trận nên lo mùi bay ngoài.
Dù đây cũng là đồ của Ma tộc, tuy là Ma Hoàng tặng, nhưng tránh phiền phức vẫn hơn, âm thầm lặng lẽ mà vẫn là nhất.
Lúc Phượng Khê mới nhớ tới Tiểu Hắc Cầu.
Nếu Tiểu Hắc Cầu tỉnh , nó còn thể hút hết cả khói dầu, cần mở cách ly trận gì cho phiền!
Mộc Kiếm trong lòng chua như giấm, dù chủ nhân vô lương tâm vẻ bạc tình vô nghĩa, nhưng nó vẫn hiểu.
Chắc nàng thấy phân lừa đen ngủ lâu quá tỉnh, nên sốt ruột thôi.
Thật thì gì đáng sốt ruột , chỉ là ngủ say chứ hóa thành cát !
Rồi cũng tỉnh thôi!
Cái con Thôn Hỏa Hưu ngủ cả trăm năm, thấy nàng lo ?
Cho nên mới , lòng vốn công bằng!
Nó tranh thủ cố gắng thêm chút nữa, nhân lúc phân lừa đen còn đang ngủ, chiếm lấy vị trí “sủng vật một trong lòng chủ nhân”…!
Quân Văn đưa một miếng cá nướng chín, da cá rỉ mỡ bóng lưỡng cho Phượng Khê: “Tiểu sư , nếm thử coi mặn nhạt .”
Phượng Khê cảm thấy ngũ sư đúng là trưởng thành khác!
Dồn hết bất công đời một miếng cá, thế mà ăn mát như gió xuân!
Nàng cắn một miếng.
Da cá giòn tan, thịt cá mềm thơm, một miếng thôi cũng đủ khiến đầu lưỡi rụng rơi vì quá tươi ngon!
Phượng Khê ăn tới mức con mắt long lanh mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-736.html.]
Đây mới gọi là cuộc sống chứ!
Một lát , cả phần cá còn cũng nướng xong.
Phượng Khê với Quân Văn mỗi cầm một miếng cá xổm bên hồ gặm, Cảnh Viêm thì bên cạnh từ tốn ăn.
Phượng Khê ăn gần no, bắt đầu giở trò với đám Xích Yên Lý: “Các ngươi là cá để ngắm thì cũng nên biểu diễn chút gì !”
Xích Yên Lý: “…”
Tưởng nhờ ngoại hình cao cấp mà sống yên , ai ngờ giờ nhảy múa kiếm miếng ăn?
dám , lỡ chọc giận sát tinh , nướng luôn thì ?
Vậy là bọn cá đành bơi lội biểu diễn đủ kiểu trong hồ.
Không cần nhảy , chỉ cần nhảy hơn mấy con khác là đủ !
Quân Văn ăn tấm tắc: “Tiểu sư , viện của vẫn là nhất, viện của vắng như chùa bà đanh, đừng hồ cá, đến cả bụi cỏ cũng !”
Cái viện đó đúng kiểu “khổ tu phiên bản gió lạnh”.
Ngoài mấy công trình cơ bản thì chẳng gì đáng xem.
Lúc đầu Quân Văn ngoài còn tưởng chỉ sân đơn giản thôi, ai ngờ trong thì từ phòng ở đến phòng ngoài đều nghèo nàn tới mức ngay cả Trường Sinh Tông cũng thấy hổ giùm.
Cảnh Viêm liền đề nghị: “Hay chúng đổi viện !”
Quân Văn cảm động rớt nước mắt, ngờ lão Tứ lúc ôn nhu với thế !
nghĩ thôi, vì viện của khác dùng ngọc bài, đổi viện phiền.
Ba sư hàn huyên thêm một lúc, Quân Văn và Cảnh Viêm mới cáo từ.
Tiễn hai xong, Phượng Khê ngáp một cái, phòng nghỉ.
Đám Xích Yên Lý trong hồ mệt tới trắng cả mặt cá.
Từng con từng con thở bong bóng mệt mỏi.
Hừ!
Ngươi chỉ thể giày vò bọn thôi!
Chờ xem!
Nửa đêm nay ngươi sẽ tay tụi !
Phượng Khê rửa mặt xong, thả hết đám linh kiếm ảo ảnh thu ở Vô Nguyên Tông , bắt chúng gác.
Có kiếm đậu xà nhà, kiếm chui gầm giường, kiếm gác ở bệ cửa sổ.
Chưa đủ, còn mấy thanh chồm hổm ngoài sân, nóc nhà, núi giả, ở góc tường, thậm chí ngay bên hồ cá cũng vài kiếm lấp ló.
Giám sát diện 360 độ góc chế/t.
Đám cá Xích Yên Lý run rẩy mà rơi lệ: “…”
Tên sát tinh mới tới rốt cuộc là ai? Người đàng hoàng ai nuôi mấy món đồ chơi loạn xà ngầu như vầy chứ!
editor: bemeobosua
Phượng Khê ngủ một giấc ngon lành.
Lũ Xích Yên Lý vốn mắt sưng húp, vì cả đêm ngủ nên càng sưng hơn nữa, sắp thành cá vàng đến nơi!
Sáng sớm, Phượng Khê đánh răng xong, tới cạnh hồ, nhe răng với tụi cá một cái: “Ta thấy thác nước!”
Xích Yên Lý: “…”
Ta trông ngươi giống như cái thác nước luôn đó!!!
Ngay đó, đám cá há mồm phun nước, còn bật nhảy mấy thước lên , khạc nước xuống như thác đổ!
Trông cũng giống thác nước thật!
Hơi nước nắng sớm tán , tạo thành một cầu vồng nhỏ xinh.
Phượng Khê hài lòng gật đầu: “Cá ngoan!”
Đám cá Xích Yên Lý cảm thấy hai chữ vô cùng khó chịu… giống mấy khen chó quá ?