Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 706

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:55:16
Lượt xem: 221

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

706. Chúng là điêu, chứ kẻ ngu!

Bên trong trận pháp, Phượng Khê đang cắm cúi khắc họa Trận Bàn.

Tuy trong nhẫn trữ vật của nàng thiếu Trận Bàn sẵn, nhưng để đạt hiệu quả cao hơn thì vẫn sửa sang chút đỉnh.

Vừa khắc, nàng thở dài than thở:

“Các vị sư ch/ết thảm quá! Nói là ch/ết chỗ chôn cũng chẳng sai, ngay cả nhập thổ an nghỉ cũng nổi.

Theo lý thì nhảy xuống, bọn họ nhảy theo cũng kịp chứ, ai nhảy?

Lưu sư thúc, ngươi ?”

Lưu Khánh Ba: “...”

Mặt cứng đờ, cắn răng :

“Có lẽ là do trình độ ngự kiếm của bọn họ bằng, nên chậm một chút.”

Phượng Khê “” một tiếng, chiều bừng tỉnh:

“À, thì . Ta còn tưởng bọn họ ngươi dám nhảy nên cũng sợ dám theo!”

Mặt Lưu Khánh Ba lúc trắng lúc xanh, thoắt đỏ thoắt đen, chẳng khác gì mở xưởng nhuộm ngay tại chỗ!

Phượng Khê thở dài tiếp:

“Ch/ết thật là oan mà! oan đầu, nợ chủ, chắc bọn họ cũng tìm ai đòi mạng .”

Lưu Khánh Ba tức thổ huyết, nhưng chẳng nàng, chỉ thể nghiến răng nuốt giận, hé răng lấy nửa lời.

Phượng Khê bỗng nhiên đổi giọng:

“Nhị trưởng lão, quen thuộc Nam Vực lắm, Kim Vũ Điêu mà xuất hiện ở đây, bình thường ?”

Nhị trưởng lão chau mày :

“Không hề bình thường! Nơi vốn là khu vực hoạt động của Kim Vũ Điêu, hơn nữa bọn chúng hiếm khi chủ động công kích Nhân tộc.”

Phượng Khê xong, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“Vậy chúng đụng ? Chẳng lẽ là do xui xẻo? Hay là kẻ giở trò mờ ám, diệt hết chúng ?

Aizz… khi là nhằm cũng nên. Cây cao đón gió, cũng chỉ vì quá ưu tú!”

Nhị trưởng lão: “…”

Phượng Khê tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-706.html.]

“Nhị trưởng lão, ngài thể nào là Hàn phong chủ của Trường Sinh Tông giở trò ?

Hắn bênh con Hàn thị, nên thả mấy con Kim Vũ Điêu đến dằn mặt?

Nếu là như thì thật , liên lụy tới ngài !”

Nhị trưởng lão cau mày:

“Giờ việc cấp bách là tìm cách thoát , mấy chuyện khác để hẵng .”

Phượng Khê gật đầu, thêm, tiếp tục cặm cụi khắc trận.

Nhị trưởng lão sắc mặt u ám, đang suy nghĩ điều gì.

Lưu Khánh Ba mặt cũng khó coi kém, cứ chằm chằm mấy con Kim Vũ Điêu bên ngoài, một câu.

Ngược , Kỳ Hạo đỏ cả mắt, mắng cho con Hàn thị với Hàn phong chủ một trận trò. Dù gì những ch/ết cũng là đồng môn với , khỏi xót xa.

Ngoài trận, mấy con Kim Vũ Điêu khi tạm dừng, tiếp tục điên cuồng công kích trận pháp.

Kiên trì là thắng lợi!

Chỉ cần liên tục công phá, sớm muộn gì cũng phá trận, lôi hết bên trong !

Thế nhưng, hai canh giờ trôi qua, bọn chúng vẫn thể phá nổi.

Lũ Kim Vũ Điêu chọc điên !

Chúng ngẩng cổ rống lên chói tai, từng chiếc lông vũ vàng óng đều dựng lên, phát sáng rực rỡ!

Nhị trưởng lão giật hét to:

“Không xong ! Chúng định dùng bản mệnh thần thông, Kim Vũ Huyết Linh, trận pháp chắc chắn chịu nổi!”

Phượng Khê dù “Kim Vũ Huyết Linh” là chiêu gì, nhưng thấy nhị trưởng lão hoảng loạn đến , thì chắc chắn uy lực .

Nàng gần như trong nháy mắt lao mép trận pháp.

“Khoan ! Ta cũng là điêu mà! Chúng là đồng loại cả đó!”

Mấy con Kim Vũ Điêu lập tức sững sờ.

Không vì chúng thực sự tin nàng là điêu, mà là... thao tác của nàng cho chấn động tâm linh.

Chỉ thấy tiểu nha đầu mặt nhét mấy chiếc lông vũ vàng chóe cổ áo, hai tay vung vẩy giả bộ cánh chim bay bay.

Thậm chí nàng còn chu môi , cố bắt chước mỏ chim nhọn hoắt.

Mấy con Kim Vũ Điêu: “…”

Chúng là điêu, kẻ ngu nha!!!

Loading...