Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:59:56
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
70. Cái duyên phận đáng c.h.ế.t này
Hai tên “a phiêu” ngơ ngẩn trong giây lát, vừa chớp mắt cái đã phong bế linh lực của Phượng Khê.
Bọn chúng còn không thèm động vào tiểu chim béo vì…quá yếu!
Một ngón tay cũng đủ ấn bẹp dí!
Xong xuôi, hai a phiêu lập tức mang theo Phượng Khê biến mất khỏi chỗ cũ.
Phượng Khê bị dọa cho sửng sốt — hai tên a phiêu này thế mà có thể thuấn di (dịch chuyển tức thời) theo kiểu xách người đi luôn cơ đấy?
Chậc, xem ra đám người Quân Văn cũng bị xách đi như thế nốt!
“Ai ui da, nếu ta mà học được cái kỹ năng thuấn di này thì cũng coi như trâu bò ra phết!”
Tiểu hắc cầu: “……”
Ngươi giờ này mà còn mơ mộng? Không phải nên lo giữ mạng trước đã sao?
Chẳng mấy chốc, Phượng Khê bị đưa tới một nơi như địa cung.
Vừa đặt chân xuống, nàng liền nhìn thấy những tên a phiêu còn lại, cùng đám Quân Văn đang bị nhốt trong mấy cái lồng sắt.
Ngoài ra, nàng còn thấy một khối pháp khí trông y chang cái truyền ảnh thạch ban nãy.
Phượng Khê không khỏi thầm may mắn: may mà vừa rồi không thả tiểu hắc cầu ra, chứ không là lộ tẩy từ đời tám hoánh!
Tiểu chim béo cảm nhận được ý nghĩ của nàng thì hừ lạnh một tiếng:
“Ra là sự tồn tại của tên trứng gà lừa đảo này là chuyện không thể để người khác biết! Hừ! Chờ xem về sau ta hố ngươi thế nào!”
Tiểu hắc cầu nếu biết con chim béo ú này gọi mình bằng biệt hiệu "trứng gà lừa đảo", chắc không đợi mắng đã tức đến bay màu!
Nhưng giờ nó còn đang bận hóng xem vị chủ nhân vô lương tâm của nó định bày trò gì tiếp theo.
Phượng Khê trước tiên giơ tay vẫy vẫy với đám người bị nhốt trong lồng:
“Ủa, khéo ghê, các huynh cũng ở đây hả? Đúng là cái duyên phận... đáng c.h.ế.t mà!”
Mọi người: “……”
Đúng, đúng thật là cái duyên phận đáng chết!
Tập thể chờ ngỏm luôn rồi còn đâu!
Chào hỏi xong, Phượng Khê thong thả đi tới trước mặt một lão giả, cúi người thi lễ:
“Ngài là tiền bối của Vân Tiêu Tông? Vãn bối Phượng Khê của Huyền Thiên Tông xin kính chào!”
Lão giả vuốt bộ râu nửa trong suốt, gật gù.
Phải nói thật, cô nhóc này trông còn biết điều hơn mấy đứa trong lồng.
Mấy kẻ kia thì hoặc chửi ông là “lão quái vật”, hoặc mắng “lão thất phu”, chỉ có mình Phượng Khê là miệng ngọt như mía lùi.
“Tiền bối, không biết nên xưng hô với ngài thế nào cho phải phép?”
“Lão phu tên là Phong Khiếu Thiên.”
“Thì ra là Phong tiền bối! Vãn bối mạo muội hỏi một câu, chẳng hay ngài mời những người này tới đây là định làm gì ạ?”
Trong lồng, đám người Quân Văn:
“……Ngươi chắc là chúng ta được ‘mời’ tới đây hả???”
Phong Khiếu Thiên bật cười:
“Bọn họ đều là thiên tài tu luyện, lão phu thấy tiếc nếu họ tu mãi mà không đạt được đại đạo, cho nên quyết định cải tạo một chút, biến họ thành sự tồn tại giống bọn ta — bất tử bất diệt, sống hoài không chết.”
Phượng Khê nghe xong, nước mắt lưng tròng:
“Phong tiền bối, ngài quả là người tốt! Trên đời này hiếm có người nào lương thiện như ngài đó ạ!”
Phong Khiếu Thiên: “……”
Câu này nghe xong… ta còn hơi chột dạ ấy!
Trong lồng, Thẩm Chỉ Lan bày ra bộ mặt khinh bỉ.
Hừ! Nàng còn tưởng Phượng Khê có bản lĩnh gì, ai ngờ cũng chỉ là loại a dua nịnh bợ, cúi đầu xin sống!
Chờ mà xem, lần này nhất định nàng sẽ đạp Phượng Khê dưới chân cho hả giận!
Còn Quân Văn thì mắt sáng như sao, đầy mong chờ.
“Tiểu sư muội định ra chiêu nữa rồi! Lần trước Huyết Thiên Tuyệt bị lật thuyền là như vậy đó!”
Lúc này, Phượng Khê lại lên tiếng:
“Phong tiền bối, nếu có chuyện tốt thế này, ngài cho ta thử đầu tiên đi!
Tư chất của ta kém, đan điền gần như phế rồi, tu luyện cũng chẳng còn hy vọng gì. Nếu được giống ngài, sống hoài không chết, thì đúng là chuyện tốt ngàn năm có một!
Ngài xem, nên bắt đầu từ đâu ạ?
Có phải là lấy m.á.u trước, rồi lột da, lóc thịt gì đó không?”
Phong Khiếu Thiên: “……”
Bọn họ bảo ta biến thái… chứ con hàng này mới là hàng thật giá thật nè!!!
Nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lý, nha đầu này đan điền phế, không trông chờ gì vào tu luyện được nữa, đành bám víu hy vọng sống dai.
Ông gật đầu:
“Được rồi, vậy để ngươi làm trước đi!”
Phượng Khê rưng rưng cảm động:
“Đa tạ Phong tiền bối đã thành toàn! Vãn bối thật không có gì báo đáp… để ta dập đầu tạ ơn ngài!”
Nói xong định quỳ xuống. Phong Khiếu Thiên nhìn mà buồn cười trong bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-70.html.]
Mấy người trong lồng thì sợ vỡ mật, còn nha đầu này lại tự nguyện đưa đầu ra chịu trận, đúng là khen ngược dễ sợ!
Chỉ có điều, ông đâu ngờ rằng — ngay lúc đang mơ màng, Phượng Khê chợt kết ấn, hai luồng linh lực hóa thành dây leo trói chặt cổ chân lão, một đạo hỏa diễm linh lực nhắm thẳng vào vị trí yếu hại mà công tới!
Đồng thời, tiểu chim béo cũng phun ra một ngụm Phượng Hoàng chi hỏa rực rỡ!
Lão giả lập tức kêu lên thảm thiết, thân hình bắt đầu trở nên mờ ảo, gần như trong suốt trong chớp mắt!
Phượng Khê khẽ thở phào, đánh cược đúng rồi!
Từ lúc vừa đặt chân vào địa cung, nàng đã bắt đầu âm thầm phân tích.
Bí cảnh rộng lớn thế này, đám người kia sao lại rúc mãi trong địa cung, lại còn chuyên chọn buổi tối để ra tay bắt người? Lý do chỉ có thể là: chúng sợ ánh sáng!
Mà đã sợ ánh sáng, thì khả năng cao cũng sợ luôn lửa.
Chuyện này nhìn cái kiểu chiếu sáng trong địa cung là biết liền — toàn dùng pháp khí, không có lấy nổi một cây đuốc.
Dù tụi nó không sợ lửa thường, nhưng tiểu chim béo nhà nàng là phượng hoàng! Lửa của phượng hoàng, đảm bảo cháy đến ông bà tổ tiên tụi nó cũng phải dậy mà trốn!
Cho nên nàng mới liều mình diễn một màn như vậy.
Sự thật chứng minh, nàng cược đúng rồi!
Phượng Khê lôi ra sợi dây linh thừng cấp ba, trói chặt Phong Khiếu Thiên như trói lợn.
Nếu thứ này là dây đằng hấp thu linh khí mà tu ra được thì đám không-sống-không-chết này chắc chắn cũng thuộc hệ linh khí, trói lại là đúng bài.
Nàng kẹp chặt lão già trong tay, ngọn lửa lập lòe bập bùng, xoay người trừng mắt với đám a phiêu còn lại:
“Đứa nào bước tới, ta nướng lão già này thành thịt quay!
Ta không tin trên đời này có cái thứ bất tử bất diệt!
Có không c.h.ế.t được thì ta cũng cho hắn sống dở c.h.ế.t dở!”
Đám a phiêu trừng mắt nhìn nàng đầy căm tức, nhưng rốt cuộc vẫn lùi lại.
Phong Khiếu Thiên cười khổ:
“Năm xưa lão phu đánh nhạn, giờ bị chim sẻ mổ mù mắt!
Tiểu nha đầu, ngươi giỏi đấy.
Lão phu nhận thua!
Hay là thế này đi, ta để các ngươi rời khỏi đây, xem như hiểu lầm một trận, được không?”
Phượng Khê bật cười ha hả, cười đến nỗi lông tơ Phong Khiếu Thiên dựng hết cả lên.
“Ngươi tưởng ta ba tuổi hả?
Giờ ta thả ngươi, ngươi quay m.ô.n.g một cái là cho cả đám tới bắt bọn ta lại liền.
Ở cái bí cảnh quỷ quái này, chỉ cần trời tối là tới phiên các ngươi múa may.
Vậy đi, đợi đến hừng đông rồi ta rời khỏi đây.
Lúc đó chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy, thế nào?”
Phong Khiếu Thiên gật đầu: “Được.”
Phượng Khê chu môi về phía đám a phiêu, hất cằm: “Thả người của bọn ta ra!”
Một tên a phiêu nhìn chằm chằm nàng, gằn giọng:
“Nếu thả hết, lỡ ngươi làm gì bất lợi với Phong trưởng lão thì sao?”
Phượng Khê chớp mắt: “Dễ thôi mà, các ngươi cứ nhốt cái cô Thẩm Chỉ Lan – Thủy linh căn cấp cực phẩm kia lại làm con tin, thả những người khác ra.
Nàng tư chất tốt nhất, bọn ta nhất định không bỏ nàng lại đâu.”
Thẩm Chỉ Lan: “…”
Phượng Khê, con tiện nhân này tuyệt đối là cố ý!!!
Bất kể nàng nghĩ gì, đám a phiêu thấy cũng có lý, gật đầu đồng ý.
Lúc này, Mục Tử Hoài và Tần Thời Phong cùng nhau đứng ra, muốn thế thân làm con tin cho Thẩm Chỉ Lan.
Phượng Khê không nhịn được suýt xoa: quả là l.i.ế.m cẩu có dũng khí, thiên hạ vô song!
Nhưng tiếc thay, đám a phiêu không đồng ý, khăng khăng giữ lại Thẩm Chỉ Lan.
Chẳng bao lâu sau, trừ Thẩm Chỉ Lan, những người khác đều được thả.
Quân Văn vội vàng chạy lại bên Phượng Khê, vừa nhảy vừa hét:
“Tiểu sư muội, huynh biết ngay muội sẽ đến cứu huynh mà!”
Giang Tịch tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng cũng đầy cảm kích và tôn kính.
Tiểu sư muội, đúng là thần nhân giáng thế!
Những người khác cũng rối rít chạy lại cảm ơn nàng, ngay cả mấy người như Mục Tử Hoài cũng rụt rè lết tới.
Lúc đầu họ thấy Phượng Khê cứ nói chuyện nhỏ nhẹ với Phong Khiếu Thiên thì tưởng nàng sợ chết, ai ngờ người ta đang bày kế!
Đúng là bọn họ nhỏ nhen thiệt rồi.
Trong lồng sắt, Thẩm Chỉ Lan nhìn cảnh Phượng Khê được mọi người vây quanh tung hô, tức đến cắn nát môi, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay chảy cả máu.
Nàng không hề sợ làm con tin, cũng không sợ bị a phiêu cải tạo.
Vì nàng có đường thoát!
Ban đầu nàng định chờ tụi tán tu kia c.h.ế.t hết, sau đó dẫn Mục Tử Hoài và những người còn lại trốn ra, để bọn họ mang ơn nàng suốt đời.
Nhưng giờ thì sao?
Tất cả bị Phượng Khê phá sạch!
Phượng Khê, đồ tiện nhân đáng chết!