696. Mọi ai cũng cả thôi.
Bên ngoài Thần Quang Động Thiên, tứ đại thế gia vẫn đang ngóng trông mòn mỏi.
Mắt thấy bí cảnh sắp đóng , chẳng ai lũ nhóc trong thu hoạch gì .
Có điều, mấy vị gia chủ cũng mấy để tâm.
Bởi vì theo tin tức từ gia tộc truyền tới, trong mất tích chẳng tiểu cô nương nào trạc tuổi Phượng Khê.
Dù thì, cũng quan trọng, chỉ cần nhận , tất nhiên là cách.
Thành , trong thời gian , tứ đại thế gia đồng loạt dán cáo thị tìm khắp nơi...
Tất cả đều là tìm kiếm các nữ hài tử "mất tích" tuổi tác, dung mạo, tính cách... bộ đều dựa theo Phượng Khê mà bịa riêng!
Thậm chí kẻ mặt dày tới mức tuyên bố con gái tên nhũ danh cũng là "Khê Nhi"! =))
Giờ đây bí cảnh sắp đóng, bọn họ đang tranh thủ thời gian tự diễn tập màn nhận cho trơn tru tự nhiên.
Lão Trương trưởng lão bên cạnh, thái độ hờ hững, trong bụng thì thấu mưu tính của mấy vị gia chủ .
Ông thầm nghĩ bọn họ chắc là phát điên cả !
Con nha đầu Phượng Khê , đúng là bản lĩnh thật, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa tu tới Kim Đan, một con nhóc lông còn mọc đủ liệu thể gây sóng gió gì?
Dám đắc tội Trường Sinh Tông, thì đừng mong kết cục gì !
lúc , Hoàng Phủ Diệu và mấy nữa bí cảnh đẩy , từng một truyền tống ngoài.
Vừa khỏi bí cảnh, việc đầu tiên Hoàng Phủ Diệu là quanh tìm bóng dáng Cảnh Viêm.
Không thấy cả, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Trước đó, khi còn trong bí cảnh, kẻ truyền âm cho , bảo dẫn Cảnh Viêm tới một khe núi nọ.
Dù truyền âm là ai, nhưng nếu thể trừ khử Cảnh Viêm mà cần tự tay, thì còn gì bằng?
Sợ rằng Cảnh Viêm nghi ngờ sẽ một , bèn dẫn theo cả Cảnh Phong và ba nữa vì bọn họ thiết với Phượng Khê, nên Cảnh Viêm cũng sẽ dễ mắc câu.
Quả nhiên, đó, thấy bóng dáng Cảnh Viêm nữa.
Chắc là toi đời .
Một tên tạp chủng mà cũng dám tranh với ?
Tự tìm đường ch/ết còn gì!
Nén niềm vui trong bụng, bước tới mặt gia chủ Hoàng Phủ, cung kính thưa:
“Tổ phụ, chuyến con Thần Quang Động Thiên thu hoạch tệ, chẳng những tìm năm cây dược thảo cấp Thiên, mà tu vi còn lên đến Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ cách Hóa Thần một bước thôi.”
Hoàng Phủ gia chủ tuy còn tin tưởng mù quáng như , nhưng dù gì cũng là cháu ruột, xong vẫn thấy mừng rỡ.
Dẫu , khen vài câu xong, ông vẫn :
“Tu vi ngươi tệ, nhưng ngoài trời còn trời, nên kiêu ngạo. Như nha đầu Tiểu Khê , dù tu vi bằng ngươi, nhưng mấy mặt khác đều vượt xa ngươi, về học hỏi nhiều , gần gũi hơn chút cũng .”
Hoàng Phủ Diệu mặt mày đanh , gượng gạo mấy câu khách sáo, trong lòng thì tức giận thôi.
editor: bemeobosua
Hắn thầm nghĩ: tổ phụ sở dĩ chẳng qua là vì thiên vị Cảnh Viêm, thành yêu ai yêu cả đường , tâng bốc luôn cả Phượng Khê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-696.html.]
Bên phía ba vị gia chủ còn , cũng đang thi "diễn".
Tuy tử nhà cũng thu hoạch kha khá, nhưng mở miệng là ca ngợi Phượng Khê, trong khi con bé còn thấy mặt mũi !
Mặc kệ thiên hạ nghĩ , Cảnh Phong và ba bạn thì vô cùng vui vẻ.
Bởi họ rõ, Phượng Khê chẳng của tứ đại thế gia, mà vẫn thể bí cảnh , còn gì lợi hại hơn?
Chỉ tiếc rằng trong bí cảnh gặp nàng, nếu thì chắc chắn gặt hái nhiều hơn nữa!
chờ mãi, vẫn thấy ba Phượng Khê xuất hiện.
Trương trưởng lão mà như , lạnh nhạt :
“Con nhóc đó vốn của tứ đại thế gia các ngươi, dẫu may mắn mà , thì cũng chẳng dễ dàng . Biết bỏ mạng bên trong cũng nên.”
Ngay lập tức, bốn vị gia chủ đồng loạt lên tiếng:
“Ai nó nhà ?! Nó chính là của Hoàng Phủ gia (Cảnh gia)(Ngụy gia)(Mạnh gia) đấy!”
Nói xong còn cố ngẩng đầu lên trời vẻ đĩnh đạc…
Nói dối mà mắt chớp, ít nhiều cũng thấy ngượng.
dù cũng diễn cho trót, lỡ con bé đúng lúc thì !
Trương trưởng lão chọc tức đến bật , môi nhếch lên, chẳng buồn nữa.
Để xem, lát nữa nếu con nha đầu đó , các ngươi còn định múa mép thế nào.
lúc đó, một tiếng ầm vang trời!
Trên bỗng hiện một chiếc lồng ánh sáng, bên trong ba đang sõng soài.
Chính là Phượng Khê, Quân Văn và Cảnh Viêm.
Ban đầu Phượng Khê còn định tạo màn xuất hiện hoành tráng, ai ngờ lúc truyền tống thể giữ dáng , cả bọn đều ném bẹp.
Nếu là khác, lúc chắc hổ độn thổ.
Phượng Khê thì , thể diện là do ban cho .
Nàng còn âm thầm "bôi thêm" vài tầng hào quang thánh nhân lên , mới từ từ bước khỏi lồng.
Quân Văn da mặt luyện thành kim cang bất hoại, chẳng thèm để tâm.
Còn Cảnh Viêm thì mặt vẫn lạnh tanh như thường, chẳng ai thấy ngượng .
Phượng Khê tự nhiên thu chiếc lồng nhẫn, vẫy tay chào một vòng:
“Lâu gặp, vẫn khỏe cả chứ!”
Quả là với nàng thì nửa năm trôi qua, nhưng với ngoài mới chỉ là hơn một tháng.
Vừa dứt lời, bỗng thấy bốn bóng lao tới như tên bắn!
“Tiểu Khê đáng thương của ơi! Gia gia cuối cùng cũng tìm con !”
“Khê Nhi! Con khổ quá mà! Tổ phụ tìm con đến mòn mỏi!”
“Niếp Niếp, Niếp Niếp của ơi! Con vất vả ! Gia gia đến trễ!”
“Cháu gái ngoan của gia gia! Mau đây để gia gia ! Nhớ con c/hết!”
Phượng Khê: ???!!